Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1280:

 

Phùng Tiểu Uyển khẽ gật đầu, lấy ra một bình sứ màu trắng đưa cho Dương Chấn: “Anh cho ông ta uống viên thuốc này, nói hay không không phải do ông ta quyết định nữa”.

 

Dương Chấn hơi kinh ngạc, không ngờ còn có loại thuốc thần kỳ như vậy, không hổ là người duy nhất nhận được truyền thừa của thần y Phùng.

 

“Tạch!”

 

Dương Chấn lấy thuốc ra, búng một cái bay thẳng vào miệng của Miêu Chính Phong.

 

“Cậu cho tôi uống gì vậy?”

 

Miêu Chính Phong hoảng hốt hỏi.

 

Nhưng ông ta vừa lên tiếng, một cơn đau đớn kịch liệt lan rộng toàn thân.

 

“Á…”

 

Miêu Chính Phong đau khổ rên rỉ, quằn quại nằm trên mặt đất không ngừng lăn lộn.

 

Giờ phút này ông ta chỉ cảm thấy toàn thân bị vô số kiến ăn thịt người gặm nhấm, đến cả ruột gan cũng bị cắn nuốt. Nỗi đau khủng khiếp này khiến ông ta sống không bằng chết.

 

“Á… giết tôi đi, các người mau giết tôi đi!”

 

“Tôi xin các người, hãy giết tôi… Á…!”

 

Miêu Chính Phong đau đớn hét thảm.

 

“Chỉ cần ông chịu nói ra mục đích tới nhà họ Khương, tôi sẽ cho ông thuốc giải”.

 

Phùng Tiểu Uyển thản nhiên nói.

 

Nhưng vẻ thản nhiên này chỉ là vẻ bên ngoài. Từ sắc mặt tái nhợt và cơ thể không ngừng run rẩy có thể thấy hiện giờ cô ta đang rất căng thẳng.

 

Đây là lần đầu tiên cô ta dùng loại thuốc này. Nếu không vì giúp Dương Chấn, có lẽ cả đời này cô ta cũng sẽ không dùng tới.

 

“Giết tôi đi, các người giết tôi đi!”

 

Miêu Chính Phong gào lên, hai mắt hơi lồi ra, mồ hôi đầm đìa.

 

“Ông không nói, nỗi đau này sẽ tiếp tục kéo dài. Bây giờ mới chỉ là bắt đầu, ông sắp phải chịu đựng nỗi đau gấp bội so với lúc này”.

 

Phùng Tiểu Uyển còn nói tiếp: “Thuốc giải đang nằm trong tay tôi. Chỉ cần ông chịu nói ra mục đích, tôi sẽ cho ông uống”.

 

Dương Chấn cũng lên tiếng cam đoan: “Chỉ cần ông nói ra chân tướng, tôi có thể tha cho ông một con đường sống. Sống hay chết do ông tự lựa chọn”.

 

“Tôi không nói được, thực sự không thể nói được. Nếu nói ra tôi sẽ chết bất đắc kỳ tử. Xin các người hãy cho tôi thuốc giải, tôi không chịu nổi… Á…”

 

Miêu Chính Phong bỗng rên lên một tiếng thảm thiết, rõ ràng đang rất đau đớn.

 

“Tôi tới theo lệnh của sư phụ. Sư phụ bảo tôi…”

 

Rốt cuộc Miêu Chính Phong không nhịn được, bắt đầu nói ra mục đích mình tới nhà họ Khương.

 

Nhưng ông ta chỉ mới nói vài chữ đã không nói ra được nữa, vẻ mặt nhăn nhó vì đau đớn.

 

Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, máu tuôn ra từ hai tai, hai mắt, lỗ mũi và miệng của ông ta. Cơ thể ông ta đổ ập xuống đất, chết không nhắm mắt.

 

“Ông ta sao thế?”

 

Dương Chấn kinh ngạc nhìn Phùng Tiểu Uyển.

 

Phùng Tiểu Uyển lắc đầu đáp: “Em không biết. Thuốc em cho ông ta uống không lấy mạng người, sao ông ta lại chết được?”

 

“Trời ạ, mau nhìn chỗ tim ông ta kìa!”

 

Bỗng có người giật mình thốt lên. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía đó.

 

Dương Chấn cũng nhìn sang, chỉ thấy trước ngực trái của Miêu Chính Phong như đang có thứ gì đó định chui ra ngoài.

 

“Phụt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK