Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1874:

 

“Dạo này bố khoẻ không?”

 

Dương Chấn hỏi, vẻ mặt phức tạp.

 

“Khoẻ! Khoẻ lắm!”

 

Câu hỏi thăm của Dương Chấn làm đối phương vui cực kỳ, cười to nói: “Tám gia tộc lớn ở Yến Đô đã bị rất nhiều thế lực bên ngoài thay thế rồi”.

 

“Lúc trước có một thế lực mới đến có ý đồ muốn gia tộc Vũ Văn phải chịu thua, kết quả sau khi biết quan hệ giữa chúng ta, bọn họ xin lỗi rồi đền bù, ha ha ha…

 

Vũ Văn Cao Dương cười to, giọng còn hơi tự hào.

 

“Bố, lúc trước con xin lỗi bố”.

 

Dương Chấn chợt nói.

 

Lần này, đầu bên kia im lặng.

 

Không biết có phải nghe nhầm không mà hình như Dương Chấn nghe tiếng khóc thật khẽ.

 

Thoáng chốc Vũ Văn Cao Dương cười ha ha: “Con nói gì vậy? Mặc dù con và bố không có quan hệ huyết thống nhưng Vũ Văn Cao Dương bố nuôi con từ nhỏ, trong lòng bố, con cũng là con trai của bối”

 

Dù Vũ Văn Cao Dương cười nhưng nụ cười lại toát lên chút nghẹn ngào.

 

Lòng Dương Chấn càng áy náy hơn, anh luôn nghĩ răng Vũ Văn Cao Dương đuổi hai mẹ con anh ra khỏi gia tộc nên mẹ anh mới bệnh nặng rồi mất.

 

Đến sau này anh mới biết Vũ Văn Cao Dương đuổi hai mẹ con ra khỏi Yến Đô không phải là vì bản thân ông ta mà là vì bảo vệ hai mẹ con họ.

 

Không những thế, khi mẹ Dương Chấn mang thai anh, Vũ Văn Cao Dương đã biết đứa con trong bụng của mẹ Dương Chấn là con của người khác.

 

Nhưng ông ta vẫn lấy mẹ Dương Chấn, hơn nữa còn nuôi Dương Chấn như con trai ruột của mình, đến sau này do áp lực của gia tộc, vì bảo vệ hai mẹ con, ông ta mới hạ quyết tâm đuổi họ ra khỏi Yến Đô.

 

“Bố, bố cố gắng giữ sức khoẻ, con chúc bố mạnh khoẻ!”

 

Dương Chấn nói xong thì cúp máy.

 

Anh sợ mình mà nói nữa sẽ nhịn không được bật khóc, làm Vũ Văn Cao Dương phát hiện ra gì đó.

 

Anh hiểu rõ lần này kẻ thù mà mình phải đối diện mạnh đến nhường nào.

 

Có thể nói là nghìn cân treo sợi tóc.

 

Hai mươi phút sau, cuối cùgn Dương Chấn cũng đến tập đoàn Nhạn Chấn.

 

“Anh Chấn!”

 

Mới xuống xe là Mã Siêu đã dẫn Ngải Lâm ra đón, ánh mắt hai người đều toát lên vẻ lo lăng.

 

Mà bụng của Ngải Lâm cũng đã to lên, hình như là hai tháng nữa sẽ sinh.

 

Nhìn phần bụng nhô lên của Ngải Lâm, Dương Chấn càng áy náy hơn. Ngải Lâm sắp sinh rồi mà còn liên luy đến họ.

 

“Anh Chấn, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

 

Mã Siêu nghỉ ngờ hỏi.

 

Dương Chấn cười khẽ lắc đầu: “Không có gì, tôi đắc tội một kẻ thù cực kỳ mạnh, có thể sẽ liên luy đến hai người”.

 

“Tìm hai người là muốn nói xin lỗi nhiều lắm, tiện thể mong hai người hãy rời khỏi Yến Đô một khoảng thời gian”.

 

Dứt lời, vẻ mặt Mã Siêu và Ngải Lâm đều thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK