Chương 1533:
Trong mắt bọn họ lúc này Miêu Vân Nghiễm giống như chúa tể của thế giới này, cực kỳ ngông cuồng tự đại.
Trong mắt Dương Chấn dâng tràn ý chí chiến đấu. Anh đã đạt tới cảnh giới võ thuật này rồi, muốn tiến thêm một bước cũng rất khó khăn.
Chỉ có chiến đấu liên tục mới có thể khiến cho thực lực của anh tiến bộ thêm.
“Ha ha, hay lắm!”
Tào Việt bỗng nhiên cười như điên, hai nắm đấm và cả người lão ta đều tràn đầy sức mạnh không gì sánh bằng.
Điều khiến lão ta vui mừng chính là, thực lực võ thuật của lão ta không chỉ đột phá Thần Cảnh trung kỳ, mà vẫn còn đang tăng nhanh, có thể sắp bước vào cảnh giới Thần Cảnh hậu kỳ rồi.
Mà lúc này hơi thở võ thuật trong cơ thể Miêu Vân Nghiễm lại càng kinh khủng, chỉ trong thời gian ngắn, hơi thở trên người ông ta đã vọt lên cấp độ cao nhất.
“Đây chính là thực lực đột phá cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong sao?”
Miêu Vân Nghiễm cũng vô cùng hưởng thụ cảm giác toàn thân tràn trề sức mạnh. Cho dù có phải trả giá thật đắt, ông ta cũng không hề hối hận.
Nếu không phải ông ta dùng cổ trùng để kích thích thực lực võ thuật trong cơ thể, thì hôm nay ông ta chỉ có thể bỏ mạng ở đây.
Sắc mặt những cao thủ dưới cảnh giới Thần Cảnh ở xung quanh đều rất khó coi, giống như không gian cũng thay đổi, khiến cơ thể những người có thực lực yếu hơn mất khống chế đến run rẩy.
Sắc mặt Tần Đức Chính trắng bệch, ông cụ đầy tuyệt vọng nói: “Chẳng lẽ hôm nay thật sự là ngày tàn của nhà họ Tần sao?”
“Không đâu!”
Ánh mắt Vũ Liệt trở nên kiên định, lão ta nhìn chằm chằm bóng dáng trẻ trung đang đứng giữa sân nhà họ Tần, ánh mắt tràn đầy vẻ kính trọng, lần nữa kiên định nói: “Có Cậu Chấn ở đây, có thể bảo vệ nhà họ Tần trăm năm yên ổn!”
Tần Đức Chính vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Vũ Liệt, lúc này, ông cụ có thể nhìn thấy được sự kiên định và cả tín ngưỡng từ trong ánh mắt của Vũ Liệt.
Tựa như trong lòng Vũ Liệt, Dương Chấn đã trở thành tín ngưỡng.
“Bây giờ cậu ấy phải đối mắt với hai cao thủ Thần Cảnh, cho dù võ công của cậu ấy có mạnh hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể một mình đối đầu với cả hai cao thủ Thần Cảnh sao?”
Tần Đức Chính nghi ngờ hỏi.
Vũ Liệu trầm giọng nói: “Ông nhìn Cậu Chấn đi, từ đầu đến cuối, cậu ấy vẫn luôn bình tĩnh đứng đó, chờ đợi Miêu Vân Nghiễm và Tào Việt thăng cấp”.
“Cậu Chấn không phải là kẻ ngu, nếu cậu ấy không thể đồng thời đối phó với hai cao thủ Thần Cảnh, sao có thể chờ hai cao thủ này tăng thêm sức mạnh chứ?”
“Vừa rồi, nếu cậu Dương muốn giết bọn họ, đó chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay!”
Nghe vậy, Tần Đức Chính cũng kinh sợ, vội vàng nhìn về phía Dương Chấn.
Ông cụ thấy đúng như lời Vũ Liệt nói, Dương Chấn đứng giữa sân, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, chỉ có đôi mắt là thoáng lóe lên sự hiếu chiến điên cuồng.
“Không ngờ đúng là như vậy!”
Tần Đức Chính kinh ngạc nói: “Dương Chấn, rốt cuộc cậu ấy mạnh đến mức nào đây?”
Người phát hiện Dương Chấn vẫn hết sức bình tĩnh không chỉ có Vũ Liệt, mà còn cả tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ do Dương Chấn dẫn tới đây. Lúc này, khi nhìn về phía Dương Chấn, ánh mắt họ tràn đầy sự kính trọng.
Lần nào Dương Chấn cũng có thể mang tới cho họ bất ngờ vô cùng lớn.
Mặc dù họ không biết rốt cuộc lúc này Miêu Vân Nghiễm và Tào Việt đã mạnh lên đến thế nào, nhưng họ biết thực lực võ thuật của hai kẻ này đã tăng lên rất nhiều.
Hai người này vốn là cao thủ Thần Cảnh, thực lực lại tăng lên gấp mấy lần, có thể tưởng tượng được cơ thể bọn họ đã biến đổi như thế nào.
Lại thấy Dương Chấn trơ mắt đứng nhìn hai kẻ kia trở nên mạnh mẽ, tựa như không chút lo lắng hai kẻ này sẽ đánh bại anh sau khi thực lực của bọn họ thay đổi.
“Giết!”