Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHương 1243:

 

Ngay cả Lâm Hạo cũng ngơ ngác. Đây chính là ngọc Hoàng Long đại diện cho quyền lợi tối cao của nhà họ Lâm, ngay cả ông ta cũng là lúc trở thành người thừa kế của nhà họ Lâm mới có được một miếng.

 

Thậm chí mấy anh chị em của ông ta cũng không có.

 

Còn về đám con cháu cùng lứa với ông ta càng không thể có. Thế mà một người ngoài như Phùng Tiểu Uyển lại có được miếng ngọc bội Hoàng Long này.

 

Sắc mặt của ông chủ nhánh hai và nhánh ba cực kỳ khó coi.

 

Bọn họ vốn định mượn tay nhà họ Lâm giết chết Phùng Tiểu Uyển nhưng không ngờ Phùng Tiểu Uyển không chỉ chữa khỏi bệnh cho Lâm Thiên Tường mà còn có được miếng ngọc bội Hoàng Long quyền lực tối cao của nhà họ Lâm nữa.

 

Việc này khiến bọn họ cảm thấy bị uy hiếp nặng nề, ngay cả Phệ Tâm Cổ trong người Lâm Thiên Tường cũng bị Phùng Tiểu Uyển ép ra ngoài.

 

Nếu vậy e là vết thương của Khương Hùng cũng có thể dễ dàng chữa khỏi.

 

Vừa nghĩ tới vết thương của Khương Hùng sắp được chữa khỏi, trong lòng ông chủ nhánh hai và nhánh ba càng thêm lo lắng.

 

Hai người vừa liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy sát khí mãnh liệt toát ra từ trong mắt đối phương.

 

Nếu tài chữa bệnh của Phùng Tiểu Uyển giỏi như vậy thì bèn phải khiến cô ta biến mất khỏi cuộc đời này.

 

Phùng Tiểu Uyển cũng không biết mình đã bị ông chủ nhánh hai và nhánh ba nhắm tới. Lúc này sau khi biết được sự cao quý của ngọc bội Hoàng Long, cô ta sợ đến nỗi vội vàng muốn trả lại. “Ông chủ Lâm, đây là báu vật của nhà họ Lâm, một người ngoài như tôi không thích hợp nhận đầu, xin ông hãy lấy lại!”

 

Phùng Tiểu Uyển vội vàng nói.

 

Lâm Thiên Tường khẽ cau mày: “So với tính mạng của tôi, nó chỉ là một miếng ngọc bội mà thôi, chẳng là gì cả. Hay là cô thấy giá trị của miếng ngọc bội này còn cao quý hơn mạng sống của tôi?”

 

“Không phải như vậy!”

 

Phùng Tiểu Uyển vội vàng lắc đầu.

 

“Nếu không phải vậy thì cô mau nhận đi. Lâm Thiên Tường tôi không thích nợ ân tình của người khác. Cô nhận miếng ngọc bội này rồi thì tôi mới thoải mái uống thuốc của cô kê toa được”.

 

Lâm Thiên Tường nhìn Phùng Tiểu Uyển ân cần nói

 

“Tiểu Uyển, nếu ông chủ Lâm bảo em nhận thì em cứ nhận đi”.

 

Phùng Tiểu Uyển mới vừa định từ chối nữa thì Dương Chấn bỗng lên tiếng .

 

Nghe Dương Chấn nói vậy, Phùng Tiểu Uyển mới cất miếng ngọc bội đi.

 

Lúc này Lâm Thiên Tường mới chú ý tới Dương Chấn, trong lòng thoáng ngạc nhiên, không ngờ Phùng Tiểu Uyển này lại nghe lời Dương Chấn như vậy. Rốt cuộc hai người có quan hệ gì?

 

“Ha ha, chúc mừng ông chủ Lâm đã tai qua nạn khỏi!”

 

Khương Hùng bỗng cười lớn nói.

 

Lâm Thiên Tường nhìn Khương Hùng, trên mặt lộ ra ý cười: “Ông chủ Khương, bên cạnh ông có một thần y giỏi như vậy, thế mà ông cứ giấu diếm mãi, đúng là chẳng tử tế chút nào!”

 

Khương Hùng cười gượng lắc đầu nói: “Nếu có thể quen biết thần y nhỏ sớm hơn, sao tôi có thể giấu ông được chứ?”

 

Lâm Thiên Tường lập tức cười lớn, tâm trạng cực kỳ vui sướng.

 

Mặc dù không thể bước xuống cáng cứu thương, nhưng lão ta có thể cảm nhận rõ ràng vết thương của mình gần như đã được chữa lành.

 

Trước đây, mỗi lần phát bệnh, lão ta đều chịu nỗi đau xé tim, sống không bằng chết.

 

Bây giờ Phệ Tâm Cổ đã bị ép ra khỏi cơ thể, sau này lão ta không cần phải tiếp tục chịu đựng nỗi đau tột cùng kia nữa, nghĩ tới đây tâm trạng của lão ta lập tức thoải mái hơn.

 

“Ông Khương, nếu không còn việc khác, vậy chúng tôi đi trước đây”.

 

Dương Chấn bỗng nói.

 

Hôm nay anh dẫn Phùng Tiểu Uyển đến đây vốn là để chữa bệnh cho Khương Hùng, không ngờ còn tiện tay cứu luôn ông chủ nhà họ Lâm.

 

Bệnh tình của Khương Hùng khá phức tạp, cần phải châm cứu một tháng nữa. Bây giờ lại có ông chủ nhà họ Lâm ở đây, ý định muốn giải quyết ông chủ nhánh hai và nhánh ba của anh đành phải gác lại.

 

“Cậu Chấn, xin dừng bước!”

 

Khương Hùng vội vàng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK