Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mắt dân thường, Vương tộc chính là gia tộc đỉnh cao, nhất là Vương tử có hi vọng trở thành người thừa kế Tiết Vương như Tiết Nguyên Bá.

 

Có thể thấy chuyện này sẽ gây ra chấn động mạnh thế nào.

 

Trong một trang viên tư nhân khổng lồ ở thành Tiết.

 

Một lão già tóc hoa lâm mặc sườn xám nam đang ngồi trong đình viện cổ xưa. Trước mặt lão ta còn một lão già tóc hoa râm khác mặt áo vải màu xám. Giữa hai người là một bàn cờ bằng đá.

 

“Chiếu tướng!”

 

Lão già mặc sườn xám nam bỗng đặt xuống một quân cờ, cười nói: “Ông lại sắp thua rồi”.

 

Lão già áo vải lắc đầu cười: “Chưa chắc!”

 

Dứt lời, lão ta cũng đặt xuống một quân cờ.

 

Sắc mặt lão già mặc sườn xám nam lập tức biến đổi, ngạc nhiên nói: “Được lắm, không ngờ ông đã giấu kỹ quân cờ, cố ý dụ tôi chiếu tướng, rơi vào bẫy của ông. Quân cờ này đánh hay lắm!”

 

“Ha ha, rốt cuộc tôi cũng thắng Tiết Vương rồi”.

 

Lão già áo vài cười lớn nói.

 

Đúng lúc này, một người giúp việc bối rối chạy tới: “Tiết Vương, không xong rồi, Tam vương tử chết rồi, chết ở Yến Đô!”

 

Ầm!

 

Nghe thấy thế, Tiết Vương còn đang tươi cười lập tức sa sầm mặt.

 

“Bốp!”

 

Lão ta giơ tay bóp cổ người giúp việc kia.

 

Lão ta vẫn đứng yên tại chỗ, một tay nhấc cả người giúp việc kia lên.

 

“Chết rồi? Cậu nói ai chết rồi? Con tôi Tiết Nguyên Bá sao?”

 

Giọng nói của Tiết Vương cực kỳ lạnh lẽo.

 

Người giúp việc bị bóp cổ sợ xanh mặt, muốn nói nhưng lại không nói nên lời.

 

“Đúng là Tiết Nguyên Bá điện hạ. Chuyện này đã truyền khắp Yến Đô, nói là Tam vương tử chết vì tranh đoạt quyền lực trong gia tộc, có báo còn viết là Tam vương tử chết trong tay Nhị vương tử”.

 

Tiết Vương thả tay ra. Người giúp việc vội vàng quỳ rạp xuống, nói hết những gì mình biết.

 

“Bịch!”

 

Người giúp việc vừa dứt lời, Tiết Vương đã vỗ xuống đỉnh đầu người đó, khiến hắn phun máu tươi ngã xuống, chết không nhắm mắt.

 

Sắc mặt lão già áo vải cũng nghiêm túc hẳn lên, không nói lời nào.

 

Tiết Vương nhắm chặt hai mắt, một phút sau mới chậm rãi mở mắt ra.

 

“Điều tra cho tôi Nguyên Bá chết thế nào!”

 

Tiết Vương ra lệnh.

 

Người giúp việc sau lưng lão ta vội vàng nghe lệnh rời đi.

 

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Tiết Vương reo lên, là Tiết Nguyên Cát gọi tới.

 

“Con xin lỗi bố vì không bảo vệ được em, khiến em ấy bị kẻ khác hãm hại. Xin bố trừng phạt!”

 

Tiết Vương vừa nghe máy, Tiết Nguyên Cát đã chủ động nhận tội, giọng nói buồn bã như đang vô cùng đau khổ.

 

“Nguyên Bá chết được ba ngày trời rồi, tôi vừa nhận được tin, anh đã gọi điện tới”.

 

Tiết Vương lạnh lùng nói: “Nếu chuyện này không bị lộ ra ngoài, chắc anh sẽ không liên lạc với tôi sớm vậy đâu nhỉ?”

 

Tiết Vương nổi giận, dường như cả thành Tiết cũng đang chìm trong lửa giận.

 

Cách nhau một cái điện thoại nhưng Tiết Nguyên Cát vẫn hoảng sợ tới mức toàn thân cứng ngắc.

 

Tiết Vương có ba đứa con trai, con cả là một kẻ ngốc, tức là người có tư cách thừa kế Tiết Vương chỉ còn Tiết Nguyên Bá và Tiết Nguyên Cát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK