Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Năm triệu, chỉ cần cậu đưa cho tôi năm triệu, về sau chuyện gia đình của chúng tôi sẽ không liên quan gì đến Mễ Tuyết nữa, chúng tôi cũng sẽ không bao giờ quấy rầy nó nữa”.

 

Ánh mắt Phạm Xuân Quyên sáng lên, mặt đầy vẻ mong đợi.

 

Nếu không phải để tâm đến cảm nghĩ của Mễ Tuyết, chỉ dựa vào việc họ đã chèn ép Mễ Tuyết bao nhiêu năm nay thôi cũng đủ lý do để Dương Chấn tiêu diệt cả nhà họ rồi.

 

“Anh Chấn, đừng mà!”

 

Khi Mễ Tuyết nghe thấy ba triệu, cô ta sắp khóc đến nơi.

 

Cô ta biết Dương Chấn rất giàu, ngay cả biệt thự một tỷ rưỡi anh cũng nói mua là mua liền, hơn nữa còn không cần một đồng chiết khấu nào.

 

Chỉ là cô ta đã nợ Dương Chấn quá nhiều rồi, nếu còn để Dương Chấn trả thay mình ba triệu tệ nữa thì cả đời này cô ta không thể trả hết được ân tình cho Dương Chấn.

 

“Được!”

 

Phạm Xuân Quyên sợ rằng Dương Chấn bị Mễ Tuyết thuyết phục sẽ đổi ý nên bà ta lập tức đồng ý ngay: “Đây là thẻ ngân hàng của tôi. Cậu chuyển ba triệu tệ vào thẻ này, tôi sẽ rời đi ngay và hứa rằng sẽ không bao giờ quấy rầy Mễ Tuyết nữa”.

 

Dương Chấn không chút do dự, anh lấy ngay điện thoại di động ra và chuyển ba triệu triệu tệ qua Internet banking cho Phạm Xuân Quyên.

 

Khi nhìn thấy con số ba triệu tệ đến tài khoản, Phạm Xuân Quyên như phát điên lên.

 

Cuộc đời bà ta chưa từng thấy năm trăm nghìn tệ bao giờ, bây giờ có ngay ba triệu tệ đủ để biết bà ta kích động đến như thế nào.

 

“Từ nay về sau Mễ Tuyết không liên quan gì đến nhà bà nữa. Nếu để tôi biết bà lại dám quấy rối Mễ Tuyết, đừng trách tôi không khách sáo!”

 

Dương Chấn nói với vẻ lạnh lùng: “Nếu như tôi có thể cho bà ba triệu thì tôi cũng có thể cho người khác ba triệu, để gia đình bà biến thành người chết!”

 

Câu nói này của Dương Chấn mới là câu đe dọa lớn nhất.

 

Quả nhiên sau khi Phạm Xuân Quyên nghe thấy vậy thì mặt bà ta tái đi rồi vội vàng gật đầu và nói: “Cậu yên tâm, sau này nhà tôi tuyệt đối không đến quấy rầy Mễ Tuyết nữa”.

 

“Cút đi!”

 

Dương Chấn quát mắng.

 

Phạm Xuân Quyên cứ như được tha bổng, bà ta không thèm nhìn Mễ Tuyết lấy một cái mà quay người chạy biến.

 

“Đến giờ tan làm rồi, chúng ta đi thôi!”

 

Dương Chấn nhìn Mễ Tuyết với vẻ thất thần và nói.

 

Mễ Tuyết khẽ gật đầu rồi đi theo Dương Chấn.

 

Giờ Mễ Tuyết đã mất bố mẹ nuôi, nhưng kể từ đây, cô ta đã có thêm hai người anh trai.

 

Một người là Mã Siêu, anh trai ruột của cô ta và Dương Chấn, cũng là anh trai ruột của cô.

 

“Từ nay về sau, em sẽ là em gái của Dương Chấn này!”

 

Dương Chấn lên tiếng với vẻ mặt nghiêm túc: “Kẻ nào dám bắt nạt em, anh nhất định sẽ khiến kẻ đó phải trả đắt”.

 

Nghe lời Dương Chấn nói, Mễ Tuyết rất cảm động.

 

Cô ta đã hơn hai mươi tuổi rồi, lần đầu tiên được người khác quan tâm như vậy.

 

“Cảm ơn Anh Chấn!”

 

Mễ Tuyết cảm kích nói.

 

Dương Chấn cười đáp: “Sau này không cần khách sáo với anh như vậy”.

 

Mễ Tuyết gật đầu, bỗng nghĩ tới vừa rồi Dương Chấn trả ba triệu cho bố mẹ nuôi giúp mình, lại vội vàng nói: “Nhưng mà em nhất định phải trả anh ba triệu. Anh không được từ chối, đây là vấn đề nguyên tắc”.

 

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Mễ Tuyết, Dương Chấn bất lực cười, gật đầu đáp: “Được, em muốn trả thì cứ trả đi”.

 

Mễ Tuyết không hề biết Dương Chấn vừa mới tặng cho anh ruột của cô ta là Mã Siêu tập đoàn Tân Thảo trị giá năm mươi tỷ. Mễ Tuyết là em ruột của Mã Siêu, ba triệu này chẳng thấm vào đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK