Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2761:

“Cậu Chấn, cậu làm sao vậy?”

Lão già áo màu tro vừa đi mất, Tiền Bưu liền đi xuống đó, thấy Dương Chấn tái nhợt mặt mày, ông ta vội nôn nóng hỏi.

Ông ta đã nhận ra, lúc này Dương Chấn đang run rẩy cả người, sắc mặt trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, như thể đang phải chịu đựng cơn đau khủng khiếp lắm.

Dương Chấn khẽ lắc đầu, hỏi: ‘Hạ Hà thế nào rồi?”

Tiền Bưu chỉ lắc đầu: “Tạm thời vẫn đang mê man, chưa có dấu hiệu tỉnh lại, tôi đã gọi bác sĩ tới kiểm tra, thân thể cô ấy không có chỗ nào có dấu hiệu bất thường cả”.

Dương Chấn nghiêm nghị nói: “Tìm cách mời một vị thần y tới kiểm tra kĩ cho cô ấy, cô ấy bị trúng cổ độc, bác sĩ bình thường không kiểm tra ra đâu”.

Hạ Hà ra tay tấn công anh là vì đã trúng cổ độc của lão già áo màu tro kia, bằng không, cô ta sẽ không kích động làm tổn thương anh như thế.

“Vâng!”

Tiền Bưu vội đáp.

Dương Chấn đứng dậy cất bước rời khỏi đó, một mình trở về dinh thự Vân Phong.

Có điều, khi anh về tới nơi, toàn thân đã ướt sũng mồ hôi lạnh, sắc mặt bệch bạc, môi cũng trăng nhợt ra.

“Cậu sao thế?”

Ngải Lâm thấy Dương Chấn như vậy, lập tức kinh sợ, vội vàng chạy tới đỡ anh.

Phùng Giai Di cũng đi ra, vừa liếc mắt nhìn Dương Chấn một cái liền nhận ngay ra vấn đề, cô ta ngạc nhiên nói: “Anh trúng cổ độc rồi, lại còn là cổ độc Vô Tâm, loại cổ trùng độc nhất nữa”.

Ngải Lâm kinh ngạc: “Cổ độc Vô Tâm là cái gì?

Mặc dù Ngải Lâm là chuyên gia trong lĩnh vực y học nhưng vẫn chưa từng tiếp xúc với cổ độc, chỉ biết tình hình hiện tại của Dương Chấn cực kì kém.

Phùng Giai Di nặng nề nói: “Cổ độc Vô Tâm được đặt tên là Vô Tâm, là bởi vì người trúng cổ này chỉ có thể sống bảy ngày, mà trong bảy ngày này, mồi ngày đều phải chịu đựng nỗi đau đớn khi bị cổ trùng cần xé trái tim”.

“Cho đến ngày thứ bảy, cổ trùng mới hoàn toàn nuốt sạch trái tim người trúng cổ, cũng bởi vậy, cổ độc Vô Tâm mới có cái tên Vô Tâm”.

Ngải Lâm nghe Phùng Giai Di nói xong, sắc mặt lập tức thay đổi: ‘Ý cô nói là, Dương Chấn chỉ còn tối đa bảy ngày để sống? Bảy ngày sau, nếu bệnh tình của cậu ấy không thể thuyên giảm, trái tim cậu ấy sẽ bị cổ trùng ăn sạch?”

Phùng Giai Di gật đầu: “Hơn nữa, loại cổ độc này còn không có bất kì thuốc giải nào, kể cả chính người hạ cổ cũng không giải được”.

Mắt Ngải Lâm đã đỏ bừng lên, cô nhìn Dương Chấn đang cắn răng nhịn đau, nói: “Cậu Chấn, cố găng chịu thêm chút nữa! Để tôi gọi cho Tiểu Uyển, y thuật của em ấy lợi hại như vậy, nhất định có thể chữa khỏi cho cậu”.

Dương Chấn vội ngăn lại: “Yên tâm, em chưa chết được đâu! Tiểu Uyển hiện đang dốc sức tìm cách giúp Mã Siêu khôi phục trí nhớ, nếu lúc ,này khiến em ấy phân tâm thì sợ là chuyện gì cũng không lo được”.

Ngải Lâm sốt ruột nói: “Nhưng cậu chỉ còn có bảy ngày, nếu không tìm cách chữa trị ngay, cậu sẽ chết đấy!”

Dương Chấn thoáng nở một nụ cười miễn cưỡng, anh nói với Ngải Lâm: “Chị cứ yên tâm đi, mệnh của em rất cứng, muốn chết cũng không chết được đâu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK