Chương 705:
“Em yên tâm. Có chị Lâm ở đây, bà ấy sẽ không sao đâu!”
Dương Chấn kiên định nói.
Tần Nhã được Châu Ngọc Thúy nhận về nuôi hơn hai mươi năm, cũng bị lợi dụng hơn hai mươi năm. Khó khăn lắm mới tìm được mẹ ruột, cô lại không chịu đón nhận.
Bây giờ Diệp Mạn bị thương nặng, rất có khả năng sẽ không qua khỏi. Tần Nhã chỉ cảm thấy vô cùng hối hận.
“Đợi bà ấy tỉnh lại, chúng ta nhận bà ấy đi!”
Dương Chấn dịu dàng nói.
Tần Nhã nghẹn ngào khóc không nói nên lời, chỉ có thể liều mạng gật đầu.
Hiện giờ không chỉ có Diệp Mạn, cả Vũ Văn Cao Dương và Hoàng Thiên Hành đều đang được cấp cứu.
Tuy Dương Chấn không có ấn tượng tốt về Vũ Văn Cao Dương nhưng dù sao năm xưa ông ta đuổi hai mẹ con anh ra khỏi Yến Đô cũng vì muốn bảo vệ hai người.
Dương Chấn nợ ông ta chuyện này.
Anh cũng đang rất lo lắng, chỉ thầm cầu nguyện Diệp Mạn và Vũ Văn Cao Dương đều qua khỏi.
“Vâng thưa cậu Chấn!”
Trần Anh Hào gật đầu, lái xe rời đi.
Dương Chấn đi tới phòng cấp cứu, cửa phòng vẫn đóng chặt.
“Chồng ơi!”
Tần Nhã thấy anh tới, lập tức òa khóc nhào vào lòng anh, nức nở nói: “Bà ấy cấp cứu hai tiếng rồi mà vẫn chưa ra!”
Dương Chấn biết Tần Nhã đang nói đến ai.
Diệp Mạn là chủ nhà họ Diệp cũng bị ám sát, bị thương nặng còn đang cấp cứu.
“Em yên tâm. Có chị Lâm ở đây, bà ấy sẽ không sao đâu!”
Dương Chấn kiên định nói.
Tần Nhã được Châu Ngọc Thúy nhận về nuôi hơn hai mươi năm, cũng bị lợi dụng hơn hai mươi năm. Khó khăn lắm mới tìm được mẹ ruột, cô lại không chịu đón nhận.
Bây giờ Diệp Mạn bị thương nặng, rất có khả năng sẽ không qua khỏi. Tần Nhã chỉ cảm thấy vô cùng hối hận.
“Đợi bà ấy tỉnh lại, chúng ta nhận bà ấy đi!”
Dương Chấn dịu dàng nói.
Tần Nhã nghẹn ngào khóc không nói nên lời, chỉ có thể liều mạng gật đầu.
Hiện giờ không chỉ có Diệp Mạn, cả Vũ Văn Cao Dương và Hoàng Thiên Hành đều đang được cấp cứu.
Tuy Dương Chấn không có ấn tượng tốt về Vũ Văn Cao Dương nhưng dù sao năm xưa ông ta đuổi hai mẹ con anh ra khỏi Yến Đô cũng vì muốn bảo vệ hai người.
Dương Chấn nợ ông ta chuyện này.
Anh cũng đang rất lo lắng, chỉ thầm cầu nguyện Diệp Mạn và Vũ Văn Cao Dương đều qua khỏi.
Cửa phòng cấp cứu đột nhiên bật mở, một người y tá chạy ta hô lên: “Ai là người nhà Diệp Mạn?”
“Tôi là con gái bà ấy!”
Tần Nhã vội vàng chạy tới.
“Bệnh nhân đang nguy kịch, đây là giấy thông báo bệnh tình nguy kịch của bác sĩ”.
Y tá đưa giấy thông báo cho Tần Nhã.
Ầm!
Lời của y tá như tiếng sấm nổ vang khiến đầu óc Tần Nhã trống rỗng, xụi lơ dựa vào người Dương Chấn.
Nước mắt rơi lã chã.
Dương Chấn cũng khiếp sợ: “Cô nói cái gì? Diệp Mạn nguy kịch? Ý cô là rất có thể bà ấy sẽ không qua khỏi sao?”
Y tá gật đầu đáp: “Đầu của bà ấy bị thương nặng, tỷ lệ tử vong rất cao. Đương nhiên bà ấy vẫn có khả năng sống sót”.
Dứt lời, y tá lại đi vào phòng cấp cứu.
“Dương Chấn, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Bác sĩ thông báo mẹ em nguy kịch rồi. Nếu bà ấy thật sự không qua khỏi, em phải làm sao đây?”
“Em vẫn chưa nhận nhau với bà ấy! Bà ấy mà đi, em sẽ không còn mẹ nữa!”
Tần Nhã rất kích động, bật khóc nức nở.
Dương Chấn ôm chặt cô, trầm giọng nói: “Em bình tĩnh lại đã!”
“Vừa rồi y tá cũng đã nói bà ấy bị thương quá nặng, chỉ muốn báo cho chúng ta biết vậy thôi, không phải báo tin tử vong!”
“Mẹ vẫn đang được cấp cứu. Chỉ cần không thông báo tử vong thì vẫn còn cơ hội sống sót!”
“Bây giờ chúng ta phải bình tĩnh chờ đợi. Em yên tâm, chị Lâm cũng ở trong. Chị ấy giỏi lắm, sẽ không để mẹ xảy ra chuyện đâu!”
Dương Chấn thuyết phục một lúc, Tần Nhã mới tỉnh táo trở lại, ánh mắt tràn trề hi vọng: “Anh nói đúng, mẹ vẫn đang được cấp cứu. Nhất định bà ấy sẽ không sao!”
“Nhất định sẽ không sao đâu!”