Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1367:

 

Trên mặt Tần Nhã lộ vẻ không vui.

 

Thấy cô tức giận, Tần Y mới không nói gì thêm, hung dữ trừng mắt nhìn Dương Chấn rồi hậm hực đi về phòng.

 

Phùng Tiểu Uyển áy náy nói với Dương Chấn: “Anh không cần để ý tới em đâu, mình em sống ở ngoài cũng được mà”.

 

“Tiểu Uyển, em đã gọi Dương Chấn là Anh Chấn thì chính là người nhà chúng ta. Sau này em cứ sống ở đây, coi đây là nhà của em đi”.

 

Tần Nhã đi lên thân mật kéo tay Phùng Tiểu Uyển cười nói.

 

Thấy vợ mình làm vậy, Dương Chấn thấy rất ấm áp.

 

Phùng Tiểu Uyển cũng cực kỳ cảm động, lập tức đỏ bừng mắt. Cô ta biết Tần Y không muốn mình sống ở đây, cũng cảm nhận được sự chân thành của Tần Nhã.

 

“Tiểu Uyển, trước khi qua đời thần y Phùng đã nhờ anh chăm sóc cho em. Ông ấy còn cứu mạng Mã Siêu. Lúc ở Vương thành Quan anh cũng đã nói, sau này em chính là em gái anh”.

 

“Vậy thì chúng ta chính là người một nhà, đương nhiên phải sống cùng nhau. Trừ khi em kết hôn, bọn anh mới có thể cho em rời đi”.

 

Lúc này Dương Chấn cũng lên tiếng.

 

Phùng Tiểu Uyển lại càng cảm kích.

 

“Cảm ơn Anh Chấn và chị dâu! Vô cùng cảm ơn anh chị!”

 

Phùng Tiểu Uyển vội vàng nói: “Anh chị yên tâm, nhất định em sẽ không gây phiền phức cho mọi người đâu”.

 

Chỉ là có vẻ Tần Y rất bất mãn với chuyện này.

 

Nhưng không sao, anh biết Tần Y rất tốt bụng. Chờ anh tìm cơ hội nói cho cô ta biết thân phận của Phùng Tiểu Uyển, nhất định cô ta sẽ hiểu được.

 

Tần Nhã sắp xếp xong chỗ ở cho Phùng Tiểu Uyển mới trở về phòng, cười nói: “Anh yên tâm, chỗ Tiểu Uyển đã sắp xếp xong rồi”.

 

Dương Chấn bỗng tiến lên ôm cô vào lòng, thì thầm bên tai cô: “Cảm ơn vợ!”

 

“Anh làm gì thế? Con gái còn đang ở đây đấy!”

 

Tần Nhã lập tức ngượng ngùng khẽ đẩy Dương Chấn ra.

 

“Bố mẹ xấu hổ!”

 

Tiêu Tiêu giơ tay che mắt, cười khanh khách nói: “Con không nhìn, không nhìn thấy gì hết!”

 

Dương Chấn cũng thấy xấu hổ. Vừa rồi anh không kìm được, thậm chí còn quên Tiêu Tiêu vẫn đang ở trong phòng.

 

Tần Nhã đỏ bừng mặt, lườm Dương Chấn rồi kéo Tiêu Tiêu đi rửa mặt.

 

Đêm đến, Tiêu Tiêu đã ngủ say ở giữa giường lớn.

 

Hai bên là Dương Chấn và Tần Nhã, cả hai đều chưa ngủ.

 

“Vẫn đang lo cho bố à?”

 

Dương Chấn bỗng hỏi.

 

“Vâng!”

 

Tần Nhã đáp: “Bố bị thương quá nặng, sao em có thể không lo được? Không biết tại sao em cứ có cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy, hình như bố đang giấu chúng ta gì đó”.

 

Dương Chấn hơi bất ngờ vì Tần Nhã lại nhạy cảm như vậy.

 

“Bố thì có thể giấu chúng ta chuyện gì được? Yên tâm, y thuật của Tiểu Uyển cực kỳ lợi hại. Lần này Mã Siêu bị thương nặng ở Vương thành Quan suýt không qua khỏi, may có ông nội của em ấy cứu sống”.

 

Dương Chấn an ủi: “Tiểu Uyển được thần y Phùng truyền dạy y thuật. Em ấy đã nói có thể giúp bố hồi phục về nhà trong vòng nửa tháng thì chắc chắn là được”.

 

“Chồng ơi, anh không định giải thích gì với em à?”

 

Nghe thấy Dương Chấn nhắc tới Phùng Tiểu Uyển, Tần Nhã bỗng hỏi, giọng điệu còn hơi bực bội.

 

Dương Chấn cảm thấy bất lực, không biết phải giải thích thế nào. Anh không ngủ được chính là vì đang tìm cơ hội giải thích, nào ngờ anh chưa kịp nói cô đã chủ động nhắc tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK