Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1038:

 

“Nếu không phải tại anh khăng khăng muốn dời ngày hôn lễ tới hôm nay thì sao Tuyết Tuyết có thể bị người ta ám sát?”

 

“Tuyết Tuyết, anh trai có lỗi với em, anh có lỗi với em lắm!”

 

Trái tim Mã Siêu đã hoàn toàn tan vỡ, anh ta gào khóc.

 

Đàn ông không phải không biết khóc, chẳng qua là chưa tới ranh giới đau lòng mà thôi.

 

Ai có thể ngờ được, một Mã Siêu cao lớn, mạnh mẽ kiên cường như thế, lại có thời điểm khóc thảm thương thế này?

 

“Phụt!”

 

Mã Siêu đau lòng đứt ruột, nóng vội quá mức, hộc ra một ngụm máu tươi rồi hôn mê ngã xuống.

 

“Chồng ơi!”

 

Ngải Lâm vội hô to, giữ chặt lấy anh ta.

 

Mễ Tuyết bị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, Mã Siêu cũng hộc máu hôn mê.

 

Trong phòng bệnh, Dương Chấn nhìn Mã Siêu nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, lòng anh day dứt khó chịu lắm.

 

Trong kí ức của anh, đây là lần đầu tiên Mã Siêu đau lòng đến thế.

 

Trước đây, khi còn ở chiến trường biên giới phía Bắc, dù là chiến dịch cửu tử nhất sinh, anh ta cũng chưa từng lui bước.

 

Có một lần, Mã Siêu một thân một mình thâm nhập vào vòng vây của quân địch.

 

Anh ta xách đao, tung hoành ngang dọc, giết chết hơn mấy trăm tên địch, cho đến phút cuối cùng, bản thân bị trọng thương nhưng gương mặt vẫn tươi cười, chờ Dương Chấn tới cứu.

 

Nhưng ngày hôm nay, chuyện của Mễ Tuyết lại khiến anh ta bị kích động mạnh đến thế.

 

Vì chuyện em gái bị thương mà nóng ruột đến hộc máu, khiến thân thể bị thương nặng.

 

Ngải Lâm ngồi bên giường bệnh, lẳng lặng nắm tay Mã Siêu, mặt vẫn còn ướt lệ.

 

Hôm nay là ngày vui của cô ấy, vốn cho rằng từ hôm nay trở đi, cô ấy đã có thể cùng Mã Siêu bên nhau hạnh phúc đến cuối đời.

 

Cô ấy không thể ngờ rằng, ngay trong ngày quan trọng nhất này, Mễ Tuyết lại bị người ta ám sát, trọng thương.

 

Nếu Mễ Tuyết thật sự không qua khỏi, sau này mỗi khi đến dịp kỉ niệm ngày kết hôn, chỉ e Mã Siêu đều sẽ chìm đắm trong đau thương ân hận.

 

“Chị Lâm, thật sự không còn biện pháp nào sao?”

 

Dương Chấn cố nén đau lòng, hỏi.

 

Ngải Lâm lắc đầu, mắt đã đỏ lên: “Bản thân chị đã là chuyên gia trong lĩnh vực này rồi, vết thương của em Tuyết vô cùng nghiêm trọng, đã tạo thành thương tổn cực lớn cho não bộ”.

 

“Chị không biết trên đời này liệu còn có những vị thần y ẩn dật hay chăng, cũng không biết thần y đó có thể giúp em Tuyết tỉnh lại không, nhưng theo như chị biết, vết thương của em Tuyết, không ai có thể chữa trị được”.

 

“Hiện tại em ấy có thể tỉnh lại hay không, tất cả đều phải trông chờ vào vận may của em ấy”.

 

Ngải Lâm nói, giọng điệu bi thương vô tận.

 

Nhưng lời của Ngải Lâm lại khiến Dương Chấn bất chợt sáng bừng cả mắt, như vừa thấy được hi vọng.

 

Dương Chấn là người đứng trên đỉnh cao võ thuật, chuyện anh biết được đương nhiên sẽ nhiều và sâu rộng hơn Ngải Lâm, anh biết có một số gia tộc Cổ Võ lánh đời đúng là có những thần y riêng của gia tộc mình.

 

Chỉ có điều, trước nay anh chưa từng tiếp xúc với những gia tộc Cổ Võ này, càng chưa từng biết đến những thần y như vậy.

 

Trong số những người anh quen biết, Ngải Lâm đã là người có y thuật cao nhất rồi.

 

“Nhất định em sẽ nghĩ được biện pháp giúp em Tuyết tỉnh lại!”

 

Dương Chấn bỗng kiên định nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK