Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1117:

 

Mặc dù Đổng Chiêm Cương không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng ông ta biết lập trường của mình.

 

Đừng nói là Quan Hồng Nghị, cho dù là Quan Vương đích thân đến đây thì ông ta cũng sẽ giữ thái độ này.

 

“Cậu Chấn, tôi thực sự biết sai rồi, cậu muốn chém muốn giết thì xin hãy cho tôi được ra đi một cách thoải mái đi!”

 

Quan Hồng Nghị đỏ mắt nói: “Tôi không cầu xin Cậu Chấn buông tha cho tôi, tôi chỉ xin Cậu Chấn tha thứ cho tôi”.

 

Mọi người đều đã tê tái và ngẩn người ra khi nhìn thấy cảnh tượng này.

 

“Bùm!”

 

Đúng lúc này, một chiếc Rolls Royce phiên bản kéo dài khác cũng dừng ở cổng.

 

Một ông già mặc Hoa phục chậm rãi bước ra khỏi xe.

 

“Quan Vương!”

 

Khương Long Phi nhìn thấy ông già thì hết sức kinh ngạc.Tuy rằng ông ta đã từng gặp Quan Vương, nhưng cũng chỉ là thấy trong những dịp trang trọng, còn chưa từng gặp lão ta ở nơi nào khác.Quan Vương cũng đích thân tới, chẳng lẽ cũng là để cầu xin Dương Chấn tha thứ sao?”

 

Đồ khốn kiếp, mày còn mặt mũi đến cầu xin Cậu Chấn tha thứ sao?”

 

Quan Vương đến bên cạnh Quan Hồng Nghị, giơ chân đá vào người Quan Hồng Nghị.Với một cú đá, Quan Hồng Nghị ngã nhào ra đất và lăn một vòng rồi mới dừng lại.”Quan Trọng của Vương tộc họ Quan đến phúng viếng thần y Phùng!”

 

Sau khi Vương Quan đá văng Quan Hồng Nghị, lão ta lại đứng ở cửa và lớn tiếng nói.Giống như là đang hỏi ý kiến của Dương Chấn vậy, Dương Chấn không nói gì, lão ta cũng không dám bước vào một bước.Khương Long Phi hoàn toàn sững sờ, chân mềm nhũn, đổ rạp trên mặt đất.

 

Người thanh niên mà ngay cả Quan Vương đối mặt cũng phải thận trọng như vậy rốt cuộc là người có thân phận khủng khiếp như thế nào chứ?

 

Cả Đổng Chiêm Cương và Hồng Đại Cường đều cảm thấy máu trào sôi trong người, mặc dù địa vị chiến vực ở Chiêu Châu rất cao, dù ở bốn biên giới Đông Tây Nam Bắc, họ cũng chỉ sánh ngang được với Hoàng tộc và Vương tộc.

 

Nhưng lại chưa từng nghĩ đường đường là Quan Vương của Vương tộc họ Quan lại phải cung kính như vậy trước mặt một cao thủ chiến vực.

 

Nếu chỉ là Quan Hồng Nghị đến, Dương Chấn có thể không cần quan tâm, nhưng đích thân Quan Vương đến thăm đã là nể mặt anh lắm rồi.

 

Nếu như anh vẫn còn không muốn tiếp đãi thì thực sự hơi quá đáng rồi.

 

“Quan Vương có thể đến phúng viếng thần y Phùng, thiết nghĩ thần y Phùng trên trời có biết được, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng. Quan Vương, xin mời!”

 

Giọng của Dương Chấn đột nhiên vang lên.

 

Được sự cho phép của Dương Chấn, Quan Vương bước vào trong sân.

 

Lão ta đích thân rút ba nén hương, đứng trước linh cữu của thần y Phùng và thở dài: “Không ngờ trong Vương thành Quan của tôi lại có một thần y cấp bảo vật quốc gia như thần y Phùng!”

 

“Sự ra đi của thần y Phùng là sự mất mát của Vương thành Quan và cũng là sự mất mát của Chiêu Châu!”

 

“Cậu Chấn, xin hãy nén đau thương!”

 

Cuối cùng, Quan Vương nhìn Dương Chấn và nói.

 

Dương Chấn khẽ gật đầu, đột nhiên anh nói: “Cánh tay bị phế của Đại vương tử nếu như có thể kịp thời chữa trị, có lẽ còn có hi vọng bình phục”.

 

Quan Hồng Nghị vừa bị Quan Vương đá nghe Dương Chấn nói vậy liền vui mừng khôn xiết.

 

Quan Vương bảo ông ta đích thân đến xin lỗi chẳng phải vì muốn có cơ hội chữa lành cánh tay hay sao?

 

Mặc dù Dương Chấn không nói rõ, nhưng anh cũng thể hiện rằng mình không để tâm đến việc Quan Hồng Nghị chữa trị đôi tay của ông ta.

 

Quan Vương cũng ngẩn ra, sau đó trừng mắt nhìn Quan Hồng Nghị, tức giận hét lên: “Đồ khốn kiếp, Cậu Chấn đã khoan hồng đại lượng như vậy mà mày còn không biết cảm ơn à?”

 

“Cảm ơn Cậu Chấn! Cảm ơn Cậu Chấn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK