Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1036:

 

Trong một ngày đã xảy ra bao chuyện, Dương Chấn bỗng có cảm giác hoang mang, rối tay rối chân.

 

Mễ Tuyết bị ám sát, hiện tại sống chết chưa rõ.

 

Quan Duyệt đang trọng thương, đột nhiên bị người khác cướp đi khỏi bệnh viện.

 

Mã Siêu hiện đang dồn hết tâm trí vào em gái mình, nếu Mễ Tuyết có thể vượt qua ải này thì còn ổn, nhưng nếu chẳng may Mễ Tuyết không thể vượt qua, Mã Siêu có thể tiếp nhận thực tế tàn khốc này không?

 

Ngay cả Tiền Bưu cũng đã bị trọng thương rồi.

 

Lúc này, hai cánh tay đắc lực nhất bên cạnh Dương Chấn là Mã Siêu và Tiền Bưu đều không thể duy trì trạng thái tốt nhất.

 

Lần đầu tiên, Dương Chấn cảm nhận được bản thân đang rơi vào tình cảnh nguy cấp.

 

“Có lẽ, mình thực sự không nên tiếp tục trầm tĩnh nữa rồi”.

 

Dương Chấn thì thào một mình: “Có lẽ, chỉ khi nắm được Đế Thôn trong tay thì mới có thể bảo vệ những người cạnh mình”.

 

Đúng lúc này, xa xa có vài chiếc xe việt dã màu đen lao tới, đó là những cao thủ Ảnh Vệ.

 

Khi bọn họ nhìn thấy những thi thể rải rác khắp chốn, cả đám đều biến sắc, không dám tin tưởng.

 

“Anh Chấn!”

 

Cao thủ đứng đầu đám Ảnh Vệ bước lên, cung kính nói: “Anh Chấn, hiện trường đã được xử lí sạch sẽ, tất cả mọi camera đều đã bị tiêu hủy, anh còn điều gì cần dặn dò không ạ?”

 

Dương Chấn liếc nhìn Quan Hân gục dưới chân mình, nói: “Trước cứ mang người phụ nữ này đi, trông coi cẩn thận, đừng để cô ta tự sát”.

 

“Vâng!”

 

Tay Anh Vệ cầm đầu vội vã thưa, sau đó nhanh chóng bảo người trói chặt tay chân Quan Hân, nhét vải vào miệng cô ta phòng ngừa cô ta cắn lưỡi tự sát.

 

Đến vội vàng, đi cũng nhanh chóng.

 

Tốc độ của Ảnh Vệ rất nhanh, chỉ trong mấy phút, toàn bộ khu biệt thự đã khôi phục như trước, ngoại trừ mùi máu tươi nồng nặc trong không khí, không chỗ nào có thể nhìn ra, nơi đây vừa có hơn chục kẻ mất mạng.

 

Dương Chấn đang trên đường tới bệnh viện.

 

Nếu Quan Duyệt đã bị người ta cưỡng chế mang đi, đối phương còn có bốn gã cao thủ ngang cỡ Tiền Bưu thì muốn tìm được Quan Duyệt e rằng hơi khó.

 

Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, cửa phòng cấp cứu mới mở ra, Mễ Tuyết được đẩy ra.

 

“Tuyết Tuyết!”

 

Mã Siêu lập tức vui vẻ xông tới.

 

Khi người chết bị đẩy ra thì thi thể sẽ được phủ vải trắng, nhưng Mễ Tuyết không bị phủ vải, vậy có nghĩa là cô ta còn sống.

 

Chỉ có điều, toàn thân Mễ Tuyết đều quấn kín băng vải, trông chẳng khác nào xác ướp.

 

“Chị Ngải, em Tuyết thế nào rồi?”

 

Dương Chấn để ý thấy sắc mặt Ngải Lâm có vẻ không ổn, nhất là khi nhìn về phía Mã Siêu, ánh mắt cô ấy đau xót vô cùng, điều này làm Dương Chấn bỗng có một dự cảm cực kì xấu.

 

Mã Siêu vội nhìn sang phía Ngải Lâm, nói: “Nhất định đã cấp cứu rất thành công, Tuyết Tuyết đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, đúng không?”

 

Ngải Lâm không lên tiếng, nước mắt chợt chảy ra.

 

Ầm!

 

Thấy Ngải Lâm rơi lệ, lòng Mã Siêu chợt nảy lên một tia bất an cực kì mãnh liệt.

 

“Rốt cuộc Tuyết Tuyết làm sao vậy? Em cứ yên tâm nói cho anh đi, bất kể kết quả thế nào, anh đều có thể chịu được!”

 

Mã Siêu run rẩy nói với Ngải Lâm.”Tuyết Tuyết, em ấy, em ấy có thể suốt đời không tỉnh dậy được nữa!”

 

Ngải Lâm rốt cuộc cũng nói ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK