“Em nói đúng, Mã Siêu không còn bố mẹ, tuy anh là anh em của cậu ấy nhưng cũng nên chuẩn bị những việc bố mẹ cậu ấy nên làm, không thể để người khác coi thường cậu ấy”.
Dương Chấn cười nói: “Bây giờ em có rảnh không? Có thể ra ngoài giúp anh một chuyến không?”
“Được thôi!”
Tần Y đáp.
Hai người nhanh chóng rời khỏi tập đoàn Nhạn Chấn.
“Anh Siêu có anh em tốt như anh đúng là quá may mắn”.
Trên đường đi, Tần Y sùng bái nhìn Dương Chấn.
Dương Chấn vừa lái xe vừa cười đáp: “Anh và Mã Siêu nhập ngũ cùng một nơi, đã kề vai sát cánh vô số lần, tin tưởng nhau tuyệt đối. Trên chiến trường, bọn anh có thể giao phía sau của mình cho đối phương”.
“Anh thực sự từng trải qua chiến tranh sao?”, Tần Y đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên rồi”.
Dương Chấn biết Tần Y đang nghĩ gì, bèn giải thích: “Hiện giờ Chiêu Châu có vẻ rất hùng mạnh nhưng tai họa ngầm vẫn rất nhiều, nhất là tám nước ở biên giới phía Bắc đều đang nhòm ngó”.
“Trên thế giới này cũng chỉ có các chiến sĩ bảo vệ quốc gia mới là trụ cột nước nhà. Không có bọn họ sẽ không có Chiêu Châu của bây giờ”.
Tần Y không khỏi cảm thấy tôn kính, ánh mắt nhìn Dương Chấn càng thêm sùng bái.
“Anh rể của em là một anh hùng!”
Tần Y cười nói.
Hai người tới phòng sales của Thành Mộng Hoan.
Bất động sản Thành Mộng Hoan là công ty bất động sản nổi tiếng thế giới, cũng đứng đầu Chiêu Châu. Ở Yến Đô, bọn họ chủ yếu đánh vào thị trường nhà ở cao cấp.
Dương Chấn muốn làm cho Mã Siêu những chuyện nhà trai nên làm, chuyện đầu tiên đương nhiên là mua nhà.
Cho dù Mã Siêu và Ngải Lâm đã có nhà tân hôn, nhưng ý nghĩa khác nhau.
Hai người vừa đi vào đã có nhân viên của phòng sales chạy tới tiếp đón.
“Chào quý khách, tôi là nhân viên bán hàng của Thành Mộng Hoan, quý khách có cần tôi trợ giúp gì không?”
Một cô gái trẻ tuổi nở nụ cười chuyên nghiệp, lịch sự nói.
Không hổ là phòng sales của Thành Mộng Hoan, nhân viên đều cực kỳ xinh đẹp.
“Tôi muốn mua một căn biệt thự lớn, cô có đề cử gì không?”
Dương Chấn đáp.
“Khả năng tài chính của anh là bao nhiêu?”
Mễ Tuyết cười hỏi.
“Dương Chấn đấy à?”
Đúng lúc này, một giọng nói kinh ngạc bỗng vang lên.
Dương Chấn bị người ta gọi tên cũng ngạc nhiên quay lại, trông thấy một cô gái mặc đồng phục vest của phòng sales đi tới.
Dương Chấn chỉ cảm thấy đối phương quen mắt, cũng biết là bạn học cấp ba. Nhưng đáng xấu hổ thay, đối phương biết tên anh, nhưng anh không nhớ đối phương là ai.
“Tiêu Chỉ Tinh, lâu rồi không gặp!”
Dương Chấn lén nhìn thẻ tên trước ngực cô ta mới biết tên đối phương.