Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì từ trước tới nay cô ta luôn không chế vận mệnh của người khác, cô ta cũng rất thích nhìn thấy vẻ tuyệt vọng trên mặt bọn họ.

 

Thế nhưng bây giờ cô ta lại không nhìn thấy sự tuyệt vọng từ trên mặt Dương Chấn, có chăng chỉ là sự bình tĩnh như không.

 

Lại giống như đang giễu cợt những thứ cô ta chuẩn bị chỉ là phù du.

 

Cô ta có cảm giác bị khiêu khích.

 

“Xem ra, cô không định chủ động thả Quan Duyệt”.

 

Dương Chấn lắc đầu, trên mặt thoáng hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

 

Anh không muốn trở mặt với người của Vương tộc, cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của bọn họ. Nhưng người của Vương Tộc lại hết người này đến người khác tìm tới gây rắc rối cho anh.

 

Thất phu vô tội, mang ngọc mắc tội!

 

Mấy gia tộc lớn đều nghe lệnh anh, đây chính là nguồn gốc tội lỗi của anh.

 

“Dương Chấn, tôi biết mối quan hệ của anh và Quan Duyệt không bình thường, tôi dẫn nó rời khỏi bệnh viện cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn giao dịch với anh mà thôi”.

 

Quan Hân cũng không dài dòng nói ngay vào việc chính: “Chỉ cần anh thần phục nhà họ Quan, đồng ý làm việc cho tôi thì bây giờ anh có thể dẫn Quan Duyệt rời đi”.

 

“Nếu không cô sẽ giết tôi?”

 

Dương Chấn cười lạnh hỏi.

 

Không phải anh chưa từng gặp qua mấy chiêu trò cũ này.

 

Đầu tiên là nhà họ Tiết, sau đó là nhà họ Tào rồi đến nhà họ Bạch, bây giờ lại tới nhà họ Quan.

 

Năm Vương tộc lớn của Chiêu Châu, trong đó đã có bốn Vương tộc lớn muốn anh thần phục bọn họ.

 

“Xem ra, anh hiểu rất rõ tình cảnh của mình”.

 

Quan Hân cười rất vui vẻ: “Đã vậy tôi nghĩ hẳn là anh đã biết nên lựa chọn thế nào rồi chứ?”

 

Dương Chấn lắc đầu: “Bảo tôi thần phục các người là việc không thể nào!”

 

“Nhà họ Tiết cũng được, nhà họ Tào hay nhà họ Bạch cũng được, tất cả bọn họ đều có ý định giống cô, nhưng cuối cùng bọn họ đều từ bỏ cả rồi”.

 

“Tôi khuyên cô vẫn nên giao Quan Duyệt ra đây, để tránh tự mình chuốc khổ”.

 

Nghe xong lời của Dương Chấn, Quan Hân nhất thời ngây ra phỗng.

 

“Anh muốn từ chối?”

 

Quan Hân chất vấn: “Lẽ nào anh thật sự cho rằng mấy chấm đó trên người anh chỉ là đèn laser sao?”

 

“Trong mắt tôi mấy chấm đỏ kia chẳng khác gì đèn laser”.

 

Dương Chấn lạnh nhạt nói.

 

Vẻ mặt Quan Hân dần trở nên vặn vẹo, nghiến răng nói: “Bây giờ anh đang khiêu khích uy quyền của tôi, anh thật sự nghĩ rằng tôi không dám giết anh sao?”

 

“Lập tức quỳ xuống cầu xin tôi, bằng không anh sẽ chết rất thảm!”

 

Bị Dương Chấn khiêu khích mãi, Quan Hân đã không nén giận được nữa.

 

Đường đường là con cháu nhà họ Quan, có khi nào cô ta chịu uất ức như vậy đâu?

 

Mười mấy vệ sĩ nhà họ Quan dồn dập bước lên trước, nhìn chằm chằm Dương Chấn, giống như chỉ cần Quan Hân nói một câu bọn họ sẽ xé nát anh ra.

 

“Quỳ xuống?”

 

Dương Chấn bỗng mỉm cười, khóe môi lộ ra nụ cười khác lạ.

 

Ông già đứng sau lưng Quan Hân đột nhiên bước lên trước bảo vệ cô ta. Ông ta đã cảm nhận được hơi thở nguy hiểm toát ra từ trên người Dương Chấn.

 

“Dương Chấn, tôi cho anh ba giây: một là thần phục, hai là chết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK