Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1051:

 

Khắp Chiêu Châu, có lẽ chỉ mình Dương Chấn đạt đến cấp bậc này thôi.

 

Còn bây giờ, ông ta đang được theo sát Dương Chấn, đó là vinh hạnh của ông ta.

 

Dương Chấn cũng hơi lo lắng, nhưng sau khi biết ý của ông Phùng, sự lo âu trong lòng anh đã biến mất tăm.

 

Ông Phùng bảo Đổng Chiêm Cương chuyển lời tức là muốn nói với Dương Chấn, anh cứ yên tâm làm việc, nếu có vấn đề thì ông Phùng sẽ giải quyết.

 

Nhưng anh phải tuân theo một số giới hạn.

 

Bốn Hoàng tộc và năm Vương tộc lớn đều rất quan trọng với Chiêu Châu.

 

Bốn biên giới sẽ bảo vệ Chiêu Châu, nhưng Hoàng tộc và Vương tộc lại nắm giữ kinh tế của đất nước này.

 

Cho dù nhà nào biến mất thì cũng sẽ mang lại cho Chiêu Châu phiền phức rất lớn.

 

Trong lúc Dương Chấn đang ngồi chuyên cơ đến Vương thành Quan, một chiếc Boeing 747 đã đáp xuống sân bay ở Vương thành Quan.

 

Vương thành Quan là Vương thành của một trong chín châu vực lớn, cả kinh tế lẫn quân sự đều rất phát triển.

 

Tuy lúc này đã hơn mười một giờ đêm, nhưng đèn đóm ở Vương thành Quan vẫn sáng trưng, xe cộ qua lại tấp nập.

 

Mã Siêu đi ra khỏi sân bay, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén. “Vương tộc họ Quan, tôi tới rồi đây!”

 

Mã Siêu nhìn về một hướng, lạnh lùng nói.

 

Ở hướng đó chính là Vương phủ họ Quan mà anh ta định xông vào đêm nay.

 

Đến giờ Mễ Tuyết vẫn chưa tỉnh lại.

 

Tuy Ngải Lâm nói Mễ Tuyết vẫn có hy vọng tỉnh lại, nhưng anh ta biết rõ hy vọng đó vô cùng xa vời.

 

Đối với anh ta, chuyện này đúng là cú sốc lớn.

 

Khi đưa Mễ Tuyết ra khỏi khách sạn vào hôm đó, anh ta đã trơ mắt nhìn Mễ Tuyết đang ngồi trong xe con bị một chiếc xe tải hạng nặng tông trúng.

 

Chính anh ta đã bế Mễ Tuyết với cơ thể đầy máu ra ngoài.

 

Mỗi khi nhớ tới cảnh tượng này, anh ta lại thấy lòng đau như cắt, chỉ muốn nằm trên giường bệnh thay cho Mễ Tuyết thôi.

 

Anh ta là anh trai mà lại để lạc em gái 12 năm, anh ta đã không làm tròn bổn phận.

 

Anh ta là chồng, nhưng vừa cưới xong đã bỏ rơi vợ để đến đây báo thù rửa hận cho em gái, anh ta cũng không làm tròn trách nhiệm của người chồng nốt.

 

Anh ta đã lựa chọn lặng lẽ rời đi chứ không nghe lời Dương Chấn, anh ta cũng không xứng đáng với anh em.

 

Tuy anh ta biết Dương Chấn sẽ báo thù cho em gái giúp anh ta, nhưng anh ta thực sự không chờ nổi nữa, chỉ muốn đích thân giết chết kẻ thù. “Lâm, Anh Chấn, xin lỗi!”

 

Mã Siêu khẽ nói rồi vẫy một chiếc taxi lại. “Chào anh, cho hỏi anh định đi đâu thế?”

 

Tài xế hỏi. “Vương phủ họ Quan!”

 

Mã Siêu lạnh nhạt nói.

 

Nghe thấy thế, tài xế cười: “Đêm hôm khuya khoắt, anh đến Vương phủ họ Quan làm gì thế?”

 

“Giết người!”

 

Mã Siêu lạnh lùng nói.

 

Tài xế hơi sửng sốt rồi phá lên cười: “Người anh em hài hước thật, đến Vương phủ họ Quan để giết người ư? Tôi thà tin anh chính là người của Vương phủ họ Quan hơn đấy”.

 

Mã Siêu không quan tâm đến tài xế nữa, nhắm nghiền måt. Thấy Mã Siêu im lặng, tài xế cũng không tự chuốc nhục vào thân, ngậm miệng rồi tập trung lái xe.

 

Hai mươi phút sau, chiếc xe chậm rãi dừng lại ở cửa Đông của Vương phủ họ Quan, tài xế cười ha hả: “Chỗ mà anh muốn đến để giết người đây, tới rồi đấy!”

 

Giọng anh ta có vẻ mỉa mai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK