Chương 1705:
Dù là Dương Chấn cũng chưa gặp được mấy người đạt được bán bộ Thần Cảnh trước năm ba mươi tuổi.
“Tôi tin anh cũng cảm nhận được, cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô hôm nay rất kỳ lạ”. “
Diệp Xung bình tĩnh nói: “Tôi có cảm giác nó giống đại hội lựa chọn cao thủ võ thuật để dâng cho người khác hơn”.
Nghe vậy, Dương Chấn rất ngạc nhiên, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Lựa chọn cao thủ cho người khác? Ý của điện hạ là có người dùng cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô này làm vỏ bọc, tập hợp tất cả cao thủ trên Vương Cảnh ở đây thật ra là để chọn người có thiên phú võ thuật xuất chúng sao?”
Diệp Xung gật đầu, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng: “Đương nhiên đây chỉ là suy đoán cá nhân của tôi. Chân tướng là gì tôi cũng không rỡ”.
“Không biết anh có biết được gì không?”
Diệp Xung là người đứng đầu đời thứ ba của Hoàng tộc họ Diệp, thế nhưng thái độ bình dị gần gũi khiến người ta không có cảm giác xa lạ với anh ta.
Dương Chấn đáp: “Tôi cũng nghe người ta nói đây là một cái bẫy”.
“Bẫy?”
Diệp Xung nhíu mày: “Xem ra đây đúng là một cái bãy. Nhưng rốt cuộc là kẻ nào dám lợi dụng cả người của Hoàng tộc?”
Rõ ràng anh ta cũng chẳng biết được bao nhiêu, chỉ tự suy đoán có người muốn mượn cuộc đấu võ lần này để chọn ra một vài cao thủ có thiên phú hơn người.
Nhưng như vậy đã đủ khiến Dương Chấn phải giật mình kinh hãi.
Lúc này anh cũng cảm thấy giống như lời Diệp Xung nói, có người muốn chọn những người có thiên phú võ thuật xuất chúng ở Chiêu Châu.
Anh cũng rất muốn biết rốt cuộc là ai, hay là thế lực nào dám lợi dụng toàn bộ cao thủ của Chiêu Châu giăng ra cái bẫy này.
“Không biết anh có hứng thú muốn nhập cuộc cùng tôi không?”
Diệp Xung bỗng bật cười nhìn chằm chằm Dương Chấn.
“Ồ? Ý của điện hạ là đang muốn nhập cuộc sao?”
Dương Chấn nở nụ cười.
Diệp Xung gật đầu: “Có tất cả mười sàn đấu.
Tôi định liên thủ với ba Hoàng tộc còn lại đồng loạt ra tay, mỗi nhà chiếm một sàn đấu, cộng thêm Hiệp hội Võ thuật và anh Thanh sẽ có sáu sàn đấu”.
“Nếu cao thủ của sáu thế lực lớn chúng ta nhập cuộc, chắc là có thể dụ người đứng sau xuất hiện”.
Dương Chấn im lặng một lúc, gật đầu đáp: “Chỉ cần điện hạ thuyết phục được các thế lực khác, tôi cũng đồng ý tham gia”.
“Được, quyết định vậy đi. Tôi đi thương lượng với các thế lực khác”.
Diệp Xung nói xong lập tức quay lưng đi mất.
Sau khi anh ta rời khỏi, Vương Chiến mới trầm giọng nói: “Cậu Thanh, Diệp Xung này rất không đơn giản”.
Dương Chấn gật đầu: “Đúng là không đơn giản. Anh ta có thể suy đoán được như vậy, chắc chăn không phải kẻ tâm thường, còn muốn liên thủ các thế lực lớn của Chiêu Châu nhập cuộc, sự quyết đoán này cũng không đơn giản”.
“Nhỡ cái bẫy này do Hoàng tộc họ Diệp giăng ra thì sao?”
Vương Chiến chợt lo lắng hỏi.
Dương Chấn lắc đầu: “Chắc là không đâu.