Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1480:

 

Trước đó anh gặp tại nạn xe cộ do tổ chức Hồng Trần hãm hại, vì muốn tóm gọn Vương tộc nên anh vẫn không để lộ tin tức mình còn sống cho mọi người biết.

 

Khoảng thời gian này, Tần Đại Dũng rất lo lắng. Ông ấy cũng biết Tần Nhã và Tần Y rất sốt ruột nên đành che giấu tâm trạng, ngược lại còn an ủi, trấn an hai cô con gái của mình nữa.

 

Bây giờ thấy Dương Chấn xuất hiện nguyên vẹn trước mặt mình, ông ấy rất đỗi vui mừng.

 

Tần Đại Dũng cầm tay Dương Chấn thật chặt nói: “Tốt, tốt, miễn con không sao là tốt rồi!”

 

“Chồng!”

 

“Anh rể!”

 

Tần Nhã và Tần Y hai mắt đỏ hoe nhìn Dương Chấn.

 

Trước đó bọn họ đã gặp Dương Chấn ở tập đoàn Nhạn Chấn, nhưng dù sao đó cũng là ở công ty, có một số cảm xúc không thể bộc lộ ra ngoài, sau đó nữa lại có rất nhiều người tìm đến Dương Chấn nên bọn họ cũng không ở lại quá lâu.

 

Bây giờ đã về nhà, các cô lại cảm thấy bọn họ sắp mất khống chế lần nữa.

 

Nhất là Tần Y, trong lòng cô ta cực kỳ áy náy. Trước đó vì cô ta hiểu lầm Dương Chấn và Phùng Tiểu Uyển mới dẫn tới việc chị cô ta đòi ly hôn với Dương Chấn.

 

Khoảng thời gian Dương Chấn không ở đây, Tần Y sẽ lao đầu vào công việc để làm mình tê dại, có như vậy cô ta mới có thể quên hết mọi thứ.

 

Tuy nhiên, mỗi ngày đi làm về nhà, cô ta vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, sợ là chiếc gối của cô ta đã thấm đẫm nước mắt từ lâu.

 

Tất nhiên trong lòng Tần Nhã cũng vô cùng áy náy. Lúc này đứng trước mặt Dương Chấn, cô không chỉ thấy áy mà còn thấy rất thương người đàn ông này.

 

“Được rồi, mọi thứ đã qua, chúng ta là người một nhà, không cần để trong lòng”.

 

Dương Chấn bước lên một tay ôm Tần Nhã, một tay ôm Tần Y, dịu dàng nói.

 

“Chồng!”

 

“Anh rể!”

 

Hai chị em cũng không đè nén được cảm xúc của mình nữa, ôm Dương Chấn khóc rống lên.

 

Vốn dĩ Tiêu Tiêu đang vui vẻ chơi công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn, lúc này cũng bị tiếng khóc của mẹ và dì mình lây nhiễm, vội chạy tới.

 

Cô bé ôm chân bố mình nói: “Bố, Tiêu Tiêu nhớ bố, mấy ngày bố không ở nhà, ngày nào Tiêu Tiêu cũng nhớ bố. Tiêu Tiêu còn nghĩ là bố đã quên Tiêu Tiêu rồi”.

 

“Bố, sau này bố đừng rời khỏi con và mẹ lâu như vậy nữa nhé, được không?”

 

Lời của con gái khiến Dương Chấn càng áy náy hơn.

 

“Được, bố hứa với con, sau này bố sẽ không rời khỏi mọi người lâu như vậy nữa!”

 

Trong đôi mắt đỏ hoe của Dương Chấn ngập tràn kiên định nói.

 

Đồng thời, anh âm thầm thề sau này dù có chuyện quan trọng cỡ nào cũng không bao giờ rời khỏi vợ con lâu như vậy nữa.

 

“Dương Chấn đã mấy ngày không được ăn cơm gia đình rồi, chúng ta mau ăn cơm thôi!”

 

Giọng nói của Tần Đại Dũng vang lên, khiến Tần Nhã và Tần Y nín khóc, hai người phụ nữ vội vàng buông Dương Chấn ra.

 

Tần Y đỏ bừng mặt.

 

Vừa nãy trong lúc không khống chế được cảm xúc, cô ta đã ôm Dương Chấn khóc.

 

Tuy cô ta xem Dương Chấn là anh, Dương Chấn cũng coi cô như em gái, người nhà thấy cảnh tượng này thì không sao nhưng nếu người ngoài thấy hình ảnh này còn ra thể thống gì nữa.

 

“Chờ chút đã, đợi lát nữa còn có khách quý!”

 

Dương Chấn đang chuẩn bị đẩy Tần Đại Dũng ngồi vào bàn ăn thì Tần Nhã bỗng thốt lên.

 

“Khách quý? Ai vậy?”

 

Dương Chấn không hiểu hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK