Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1402:

 

Giờ phút này, tất cả đều sợ ngây người, không ai ngờ được Đổng Chiêm Cương dám chĩa súng vào đầu Bạch Tuấn Hào.

 

Dù sao Bạch Tuấn Hào cũng là cháu nội của Bạch Vương, người đứng đầu một trong năm Vương tộc của Chiêu Châu.

 

Dù Đổng Chiêm Cương thực sự là thống soái tối cao của chiến vực Yến Đô thì cũng chỉ là một đơn vị của chiến vực Chiêu Châu.

 

Trên khắp Chiêu Châu có biết bao nhiêu thống soái đơn vị phụ thuộc chiến vực?

 

Lúc này Bạch Tuấn Hào cũng sững sờ, nhưng hơn cả là nỗi sợ hãi đến từ tận sâu linh hồn.

 

Hiện giờ toàn thân Đổng Chiêm Cương đều ngập tràn sát khí. Bạch Tuấn Hào không hề nghi ngờ ông ta thật sự dám nổ súng.

 

“Tôi… tôi không có ý muốn dạy đời ông”.

 

Bạch Tuấn Hào không chịu nổi áp lực của Đổng Chiêm Cương, run rẩy nói.

 

Cho dù có không cam lòng tới đâu nhưng ở trong tình cảnh này, anh ta thật sự không có chút ưu thế nào.

 

Huống hồ Đổng Chiêm Cương còn là cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong. Bạch Vương cũng chỉ đạt được cảnh giới này mà thôi.

 

“Bây giờ cậu còn muốn dẫn sếp Tần đi nữa không?”

 

Đổng Chiêm Cương tiếp tục ép hỏi.

 

Ông ta tức giận như vậy là vì Bạch Tuấn Hào dám có ý đồ tới Tần Nhã. Nếu là những chuyện khác, ông ta vẫn sẽ nể mặt Bạch Vương không làm đến mức này.

 

“Không dám!”

 

Bạch Tuấn Hào vội vàng lắc đầu: “Sếp Tần đã được thống soái Đổng bảo vệ, sao tôi dám mang cô ấy đi?”

 

“Không thì mau cút khỏi đây cho tôi!”

 

Đổng Chiêm Cương đằng đằng sát khí nhìn Bạch Tuấn Hào: “Sau này nếu còn để tôi biết cậu dám tới làm phiền sếp Tần thêm một lần nào nữa, tôi sẽ không tha cho cậu đâu. Cút!”

 

Sau đó, Đổng Chiêm Cương mới rút súng về.

 

Với thực lực của ông ta, muốn chơi chết Bạch Tuấn Hào cũng dễ như trở bàn tay. Nhưng dù sao ông ta vẫn là người của chiến vực, nếu thật sự làm vậy sẽ ảnh hưởng tới quan hệ giữa Vương tộc họ Bạch và chiến vực.

 

Mặc dù chiến vực không sợ bất kỳ Vương tộc nào, thậm chí là cả Hoàng tộc nhưng Hoàng tộc và Vương tộc đều là thế lực cầm quyền của Chiêu Châu như chiến vực. Bất kỳ thế lực nào bị giảm bớt sức mạnh đều là tổn thất của cả Chiêu Châu.

 

Bạch Tuấn Hào vội vàng đứng lên, đang định rời đi thì có một người đàn ông trung niên dẫn người tới.

 

“Từ bao giờ một chỉ huy đơn vị của chiến vực cũng có thể động tới con cháu của Vương tộc họ Bạch?”

 

Người trung niên lạnh giọng nói, tiếng nói như tiếng sấm rền vang khắp sảnh lớn.

 

Tất cả mọi người đều nhìn sang ông ta.

 

“Chú hai!”

 

Nhìn thấy người tới, Bạch Tuấn Hào mừng rỡ hô lên.

 

Đổng Chiêm Cương cũng híp mắt nhìn đối phương, sắc mặt khó coi. Ông ta đã nhận ra đối phương là ai.

 

Người con thứ hai của Bạch Vương, cũng là người phụ trách Yến Đô của Vương tộc họ Bạch, Bạch Khánh.

 

Lúc nhìn thấy Bạch Khánh, Tần Nhã cũng khá bất ngờ. Bạch Khánh từng dẫn vợ tới tham dự đám cưới của Mã Siêu và Ngải Lâm, ngồi chung bàn với cô.

 

Trong đám cưới, ông ta còn chủ động trò chuyện với cô.

 

“Bạch Khánh!”

 

Đổng Chiêm Cương cau mày nói: “Cháu ông không hiểu chuyện, tôi dạy dỗ một chút. Chắc Nhị vương tử sẽ không từ chối đâu nhỉ?”

 

“Ông là cái thá gì cũng dám đòi dạy dỗ cháu tôi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK