Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1411:

 

Từ sáng đến công ty, cô ta vẫn duy trì tư thế này, thậm chí đến cả cơm trưa cũng không ăn.

 

“Sếp Tần, muộn lắm rồi. Cô mau về đi!”

 

Bỗng một bóng người trung niên đi tới, thấy Tần Y vẫn đang vùi đầu vào công việc bèn lên tiếng khuyên nhủ.

 

“Sếp Lạc!”

 

Tần Y thấy có người tới cũng chỉ ngẩng đầu nhìn một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục làm việc: “Tôi vẫn còn một vài việc chưa làm xong. Khi nào hoàn thành tôi sẽ về”.

 

Lạc Khải khẽ thở dài. Từ sau khi Dương Chấn gặp chuyện, Tần Nhã và Tần Y đều như không muốn sống nữa, không ngừng làm việc quên cả ăn trưa.

 

Nếu không vì Tần Nhã còn phải đi đón con, e là cô cũng ở lỳ trong phòng làm việc mỗi ngày.

 

“Chắc chắn chủ tịch vẫn còn sống!”

 

Đột nhiên Lạc Khải nói.

 

Câu nói này khiến Tần Y đang định ký tên run lên, ngòi bút quệt một đường thật dài trên giấy.

 

Cô ta bỗng ngẩng đầu nhìn Lạc Khải, kích động đến mức giọng nói cũng run rẩy: “Ông, ông nói anh rể của tôi còn sống sao?”

 

Giờ phút này, trong mắt Lạc Khải tràn đầy tự tin, nặng nề gật đầu một cái: “Từ lúc chủ tịch trở về Giang Hải tôi đã đi theo cậu ấy, chưa từng thấy có chuyện gì cậu ấy không giải quyết được”.

 

“Tôi có một cảm giác mãnh liệt, không những chủ tịch còn sống mà còn sống rất tốt. Cậu ấy vẫn luôn âm thầm quan sát mỗi người chúng ta”.

 

“Tôi tin chẳng bao lâu nữa, chủ tịch sẽ trở về!”

 

Trong mấy ngày này, Tần Y vẫn luôn sống trong áy náy. Chưa từng có ai giống như Lạc Khải, kiên định nói với cô ta Dương Chấn nhất định còn sống.

 

Bộ dạng kiên định của Lạc Khải khiến cô ta không kìm được xúc động, nước mắt tràn mi.

 

Cô ta mặc kệ nước mắt ướt đẫm gương mặt nhìn Lạc Khải, chờ mong hỏi: “Thật sao?”

 

“Đương nhiên là thật!”

 

Lạc Khải cũng rất thương cô gái này. Ông ta vẫn luôn coi Tần Y như con gái.

 

Ông ta dịu dàng nói: “Nếu cậu ấy biết lúc mình rời đi, cả cô và chị cô đều không chịu ăn trưa, nhất định cậu ấy sẽ rất đau lòng”.

 

“Không còn sớm nữa, cô mau về nhà nghỉ ngơi đi!”

 

“Cô hãy tin tôi, chủ tịch nhất định vẫn còn sống, hơn nữa không bao lâu nữa cậu ấy sẽ trở về”.

 

Dường như bị Lạc Khải kích thích, Tần Y cũng kiên cường đứng dậy, lau nước mắt nói: “Ông nói không sai, nhất định anh rể vẫn còn sống. Nếu anh ấy biết bây giờ tôi đang thế này, anh ấy sẽ giận”.

 

“Cảm ơn chú Lạc. Chú yên tâm, cháu sẽ không tiếp tục như vậy nữa. Cháu sẽ tỉnh táo lại, tranh thủ trước khi anh rể trở về thay đổi diện mạo hoàn toàn khác để chào đón anh ấy!”

 

Đây là lần đầu tiên Tần Y gọi Lạc Khải là chú. Lạc Khải sửng sốt rồi mỉm cười gật đầu: “Mau về đi!”

 

Nhìn theo bóng lưng rời đi của Tần Y, sự kiên định trong mắt Lạc Khải lập tức tan biến, ngược lại tràn đầy lo lắng. Ông ta thì thào: “Chủ tịch nhất định phải còn sống!”

 

Trong một phòng làm việc treo đầy áp-phích của nghệ sĩ ở công ty giải trí Ngôi Sao, một cô gái xinh đẹp đang đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

 

Cô ta chợt nhớ tới một bóng hình quen thuộc. Nếu không nhờ người đàn ông này, cô ta sẽ không được như bây giờ.

 

Bản thân cô ta cũng không biết từ bao giờ mình lại đem lòng yêu người đàn ông không nên yêu ấy.

 

Với địa vị hiện giờ của cô ta trong ngành giải trí, chỉ cần cô ta muốn, loại đàn ông nào chẳng có?

 

Nhưng chỉ cô ta mới biết, cả đời này cô ta sẽ không có được người đàn ông ấy.

 

“Dương Chấn, chắn chắn anh vẫn còn sống, đúng không?”

 

Bỗng nhiên cô ta thấp giọng lẩm bẩm, ánh mắt đau buồn.

 

Không biết từ lúc nào trên mặt cô ta đã ướt đẫm nước mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK