Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1902:

 

Ngải Lâm vừa dứt lời, đứa bé bỗng cựa quậy, thậm chí họ còn thấy rõ một bàn chân nhỏ xíu nhô lên nữa.

 

“Chồng, anh thấy chưa? Du Du đang đáp lại anh, nó nói nó không muốn trở thành nỗi vướng bận của bố, nó không muốn”.

 

Trong lúc Ngải Lâm nói chuyện, nước mắt lặng lẽ rơi trên mặt cô ấy.

 

Ngay cả Mã Siêu cũng không nhịn được mà rơi lệ.

 

Anh ta bỗng ôm vợ vào lòng, nghẹn ngào: “Vợ, anh không bỏ được Anh Chấn, nhưng sao anh có thể bỏ em và con chứ?”

 

“Vợ, anh khó chịu lắm! Rất khó chịu!”

 

Cảm xúc của Mã Siêu lập tức sụp đổ, anh ta khóc nấc lên.

 

Không phải đàn ông không khóc, chỉ là chưa tới lúc đau lòng.

 

Bây giờ, một bên là anh em tốt chưa rõ sống chết, đang phải đối mặt với cao thủ một mình, bên kia là người vợ mà anh ta coi như mạng sống và đứa con chưa chào đời.

 

Mã Siêu thực sự rất khó chịu, cũng vô cùng cảm động vì vợ đã hiểu cho anh ta.

 

“Chồng, anh phải hiểu, anh là thuộc hạ của Dương Chấn trước, rồi mới là chồng em, là bố của con!”

 

Ngải Lâm vùi mặt vào ngực Mã Siêu, nghẹn ngào: “Mẹ con em cần anh, Dương Chấn cũng cần anh, ít nhất, khi cần anh, mẹ con em vẫn còn sống, còn khi Dương Chấn cần anh, có lẽ…”

 

Ngải Lâm không nói nổi nữa, cô ấy nhẹ nhàng đẩy Mã Siêu ra, bỗng ôm cổ Mã Siêu rồi hôn anh †a.

 

Nụ hôn này kéo dài tận ba phút rồi mới kết thúc.

 

“Chồng, có Tiểu Uyển rồi, em và con không Sao đâu!”

 

Ngải Lâm trìu mến nhìn Mã Siêu: “Mẹ con em sẽ chờ anh bình an quay về rồi đón chúng em nhé “Anh… đi đi!”

 

Ngải Lâm nói rồi quay người rời đi.

 

Cảnh tượng này khiến Phùng Tiểu Uyển cảm động rơi nước mắt, cô ta chạy đến trước mặt Mã Siêu, ôm anh ta thật chặt, vừa khóc vừa nói: “Anh Siêu, em sẽ chăm sóc chị dâu, ở bên chị ấy và bé cưng, chờ anh và Anh Chấn bình an quay về!”

 

Cô ta nói rồi quay người đuổi theo Ngải Lâm.

 

Mã Siêu đứng im, nước mắt rơi như mưa, vẫn dán mắt vào bóng lưng vợ, đến khi không thấy cô ấy nữa, anh ta mới lau nước mắt: “Vợ, chờ anh, chắc chắn anh và Anh Chấn sẽ bình an quay về!”

 

Anh ta nói rồi quay người rời đi.

 

Lúc này, ở Ninh Châu, mây đen cuồn cuộn kéo tới, sấm sét vang rền, gió lớn nổi lên.

 

Cơn mưa tâm tã chợt ập đến.

 

Ở đỉnh Ninh Sơn, một bóng người đang năm im, như mất hết sức sống.

 

Dường như ông trời đang than khóc cho anh.

 

Black Doctor đưa Hoa Anh Kiệt rời khỏi Ninh Châu, ông ta nhìn về phía Ninh Sơn, nhếch môi: “Dương Chấn, cho dù không có cậu, tôi vẫn có thể tạo ra vật thí nghiệm hoàn mỹ hơn nữa!”

 

Cơn mưa này kéo dài một ngày một đêm, đến tận sáng hôm sau, mặt trời mới xuất hiện từ phía Đông, ánh nắng bao trùm khắp mặt đất.

 

Cả Ninh Sơn như rực rỡ hẳn lên.

 

Trên đỉnh Ninh Sơn, ngón tay của Dương Chấn đang năm dưới đất bỗng giật giật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK