Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1357:

 

“Tôn Húc, chủ nhà họ Tôn trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô dẫn những người cầm quyền tới nhận tội chịu phạt!”

 

Người dẫn đầu chính là Tôn Húc, chủ nhà họ Tôn. Ông ta đang quỳ dưới chân Dương Chấn, vẻ mặt khẩn khoản.

 

Người vây xem vốn không biết thân phận của những người này nghe thấy thế trợn tròn mắt.

 

“Trời ạ, bọn họ đều là người của nhà họ Tôn, một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô. Người dẫn đầu còn là chủ gia tộc, Tôn Húc!”

 

“Bọn họ tới đây để nhận tội chịu phạt, rốt cuộc người trẻ tuổi kia là ai mà có thể khiến chủ nhà họ Tôn tự mình tới nhận tội?”

 

“Bầu trời Yến Đô sắp đổi rồi sao? Người trẻ tuổi có thể khiến ông chủ nhà họ Tôn quỳ xuống chịu tội có thân phận gì?”

 

 

Tất cả đều sợ ngây người.

 

Trong mắt người Yến Đô, tám gia tộc đứng đầu Yến Đô đã là thế lực đứng đầu, chủ của các gia tộc này lại càng cao quý.

 

Bọn họ hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi còn người có thể khiến chủ của một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô quỳ xuống xin tha.

 

Quan trọng là, đối phương chỉ là một chàng trai mới hơn hai mươi tuổi.

 

“Cậu Chấn, tôi đã điều tra rõ ràng. Mọi chuyện xảy ra ở nhà họ Tôn đều do Tào Trí của Vương tộc họ Tào đứng sau sai khiến. Cậu ta mê hoặc Tôn Chí Kiều, hợp mưu với Tần Xương bắt nhốt bố vợ và con gái của cậu trong nhà họ Tôn”

 

“Tội đồ Tôn Chí Kiều đã bị tôi tự tay giết chết. Không chỉ vậy, tôi còn chủ động kháng nghị, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Vương tộc họ Tào rồi”.

 

“Từ nay về sau, nhà họ Tôn chỉ đi theo Cậu Chấn, tuyệt đối sẽ không phản bội!”

 

Dứt lời, Tôn Húc cầm một con dao bằng tay phải đâm vào cánh tay của mình.

 

Đến cả Dương Chấn cũng sững sờ, không ngờ Tôn Húc sẽ chịu tội bằng cách này.

 

Nhát đâm vừa rồi đã đâm nát gân tay trái, dù có chữa khỏi cũng không thể khôi phục lại như bình thường.

 

“Tôi tự phế bỏ một cánh tay tỏ lòng trung thành, mong Cậu Chấn tha thứ cho nhà họ Tôn!”

 

Tôn Húc lớn tiếng nói, hơi khom người cúi đầu xuống, chờ Dương Chấn quyết định.

 

“Xin Cậu Chấn tha thứ cho nhà họ Tôn!”

 

Đám dòng chính nhà họ Tôn sau lưng Tôn Húc cũng đồng thanh hô lên.

 

Khiến cho mọi người đều kinh hãi!

 

Nhưng sắc mặt của Dương Chấn lại tối sầm lại. Mặc kệ chuyện này không có quan hệ với nhà họ Tôn nhưng vẫn xảy ra ở nhà họ Tôn.

 

Chủ yếu là anh không có thiện cảm gì với bọn họ.

 

Tính ra Tôn Húc đã quỳ xuống xin anh tha thứ ba lần.

 

Lần nào mà chẳng hèn mọn như thế?

 

Nhưng có lần nào Tôn Húc thật sự biết hối cải chưa?

 

Nếu không vì sợ Dương Chấn tiêu diệt nhà họ Tôn, sao Tôn Húc phải làm vậy?

 

“Ông vẫn còn mặt mũi tới cầu xin anh tôi tha cho ông sao?”

 

Mã Siêu bước lên, châm chọc nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm, đây đã là lần thứ ba ông quỳ xuống xin anh ấy tha thứ rồi thì phải?”

 

“Sao hả? Lần này lại muốn diễn kịch tiếp à? Có phải định tìm chỗ dựa khác mạnh hơn rồi tiếp tục đối phó anh ấy không?”

 

Nghe Mã Siêu nói thế, Tôn Húc lập tức hốt hoảng nói: “Cậu Chấn, tôi nói thật đấy.. Sau này tôi không dám đắc tội cậu nữa. Nếu còn lần sau, tôi chính là đồ súc sinh, không bằng một con chó!”

 

“Tôn Húc, ông có biết bây giờ bố vợ của tôi vẫn đang ở trong phòng cấp cứu không? Ông dẫn người tới đây làm loạn để ảnh hưởng bác sĩ cứu chữa cho bố vợ tôi hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK