Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Khải đích thân đi đưa dược liệu cổ truyền nên Phùng Tiểu Uyển kích động nói.

 

Lạc Khải chưa kết hôn, Dương Chấn xem Phùng Tiểu Uyển như em gái mà mỗi lần Phùng Tiểu Uyển gặp ông ta đều cực kỳ lễ phép nên ông ta có cảm giác đặc biệt, cảm giác như Phùng Tiểu Uyển là con gái mình vậy.

 

“Tiểu Uyển, đừng khách sáo với chú, hơn nữa số dược liệu này là do chủ tịch ra lệnh chú tìm nên nếu muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn chủ tịch kìa”.

 

Lạc Khải cười nói.

 

Phùng Tiểu Uyển chân thành nói: “Cháu cũng muốn cảm ơn anh Chấn nhưng cháu biết để tìm số dược liệu này, chú Lạc đã tốn rất nhiều công sức nên cháu thật lòng cảm ơn chú!”

 

“Được rồi, đừng khách sáo với chú nữa. Tiểu Uyển xem thử số dược liệu này đã đủ chưa? Nếu chưa thì chú tìm tiếp nhé?”

 

Lạc Khải cười hỏi.

 

Nào ngờ Phùng Tiểu Uyển lại gật đầu thật, nghiêm túc nói: “Cần, có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu”.

 

Lạc Khải hơi ngơ ngác, tổng giá trị số dược liệu ông ta mang đến khoảng mấy trăm triệu.

 

Nếu không phải Dương Chấn có tiền thì đúng là không thể mua nhiều thế được.

 

Không ngờ Phùng Tiểu Uyển lại nói có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.

 

Phùng Tiểu Uyển chợt ý thức được chuyện gì đó, đỏ mặt cẩn thận hỏi: “Chú Lạc, để lấy được số dược liệu này, có phải là đã tốn rất nhiều tiền rồi không?”

 

“Hả?”

 

Lạc Khải ngây người rồi sực tỉnh, bỗng nhớ Dương Chấn đã từng nói với ông ta rằng Phùng Tiểu Uyển lớn lên ở nông thôn, tự lên núi hái dược liệu, không biết nhiều chuyện của thế giới bên ngoài.

 

Nghĩ đến đây, Lạc Khải cười, vội nói: “Dược liệu này miễn phí hết đó, với địa vị của chủ tịch, rất nhiều người suy nghĩ nổ não muốn tặng quà xịn cho chủ tịch, đống dược liệu này miễn phí cả đấy”.

 

“Thật hả?”

 

Phùng Tiểu Uyển nghi ngờ.

 

“Thật mà! Thật trăm phần trăm!”

 

Lạc Khải vội vàng nói.

 

Phùng Tiểu Uyển cũng không hỏi thêm, bỗng thấy trên cánh tay của Lạc Khải có một vết sẹo, hình như là bị bỏng, hẳn là vết thương đã lâu lắm rồi.

 

“Tiểu Uyển, nếu không có chuyện gì nữa thì chú đi trước đây. Chú tìm giúp cháu tiếp!”, Lạc Khải nói rồi định đi.

 

“Chú Lạc, chú đợi chút!”

 

Phùng Tiểu Uyển nói xong chạy vội vào phòng dược cầm một chiếc bình sứ màu trắng ra.

 

“Chú Lạc, đây là thuốc mỡ trị sẹo mà cháu mới nghiên cứu ra. Nếu kiên trì sử dụng thì vết sẹo trên cánh tay của chú sẽ có kết quả tốt đó”.

 

Phùng Tiểu Uyển đưa bình sứ.

 

“Vậy cảm ơn Tiểu Uyển nhé!”

 

Lạc Khải cười nói, bây giờ ông ta không thể nào ngờ bình thuốc mỡ này sẽ mang đến cho tập đoàn Nhạn Chấn lợi nhuận lớn đến nhường nào.

 

Đến tối sau khi tăng ca về nhà xong, đồng hồ đã điểm một giờ sáng, Lạc Khải tắm rửa xong xuôi chuẩn bị đi ngủ.

 

Nhưng bỗng nhiên thấy bình sứ màu trắng đặt trên đầu giường, ông ta chợt nhớ đây là bình thuốc Phùng Tiểu Uyển đưa.

 

Nhớ đến Phùng Tiểu Uyển, Lạc Khải cười khẽ, lẩm bẩm: “Nếu mình có đứa con gái như Tiểu Uyển thì tốt biết bao?”

 

Nói xong ông ta cầm bình sứ trắng, lấy thuốc mỡ trong bình ra bôi lên vết sẹo trên cánh tay.

 

Mới bôi lên đã thấy hơi mát lạnh, rất sảng khoái.

 

Lạc Khải vốn đã mệt mỏi suốt một ngày trời, nằm lên giường, thoáng chốc đã chìm vào giấc ngủ.

 

Sáng sớm hôm sau, ông ta dậy sớm vệ sinh cá nhân theo thường lệ nhưng khi nhìn đến cánh tay mình, vết sẹo vốn rất rõ nay chỉ còn một ít dấu vết mờ mờ, ông ta ngỡ ngàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK