Dáng vẻ đắc ý của Tiêu Chỉ Tinh khiến anh thấy rất khó chịu.
“Tiếp đón á? Chủ tịch mới vẫn chưa tới, sếp Lưu phải tiếp đón ai?”
Tiêu Chỉ Tinh thoáng sửng sốt rồi sực hiểu, Dương Chấn đang bảo Lưu Kỳ xuống tiếp đón anh đây mà.
“Dương Chấn, cậu không định nói cho tôi biết cậu chính là chủ tịch mới của tập đoàn Tân Thảo đấy chứ?”
Cô ta phá lên cười.
“To mồm thật đấy, vừa nói mình là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chấn, giờ lại bảo mình là chủ tịch mới của tập đoàn Tân Thảo, sao anh không nói anh chính là Vương của Yến Đô luôn đi?”
Nhân viên lễ tân vừa tiếp đón Dương Chấn cũng mỉa mai.
“Dương Chấn, tôi khuyên cậu mau cút đi thì hơn, để tránh bị bẽ mặt!”
Tiêu Chỉ Tinh vẫn ghi hận chuyện hôm qua, cũng không giả vờ nữa mà trở mặt luôn: “Nếu cậu không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi cậu đi đấy”.
“Cô dám à!”
Mã Siêu lập tức nổi giận, bước lên chắn trước mặt Dương Chấn, nhìn đám bảo vệ xung quanh bằng ánh mắt hung dữ.
“Tiêu Chỉ Tinh, cô chắc chắn rằng muốn đuổi tôi đi à?”
Dương Chấn bình tĩnh hỏi bằng giọng nghiền ngẫm.
Không hiểu sao, Tiêu Chỉ Tinh bỗng thấy hơi bối rối.
Hôm qua, ở phòng sales của Thành Mộng Hoan, chính mắt cô ta đã trông thấy dáng vẻ cung kính của chủ tịch Thành Mộng Hoan khi ở trước mặt Dương Chấn.
Điều này đủ để cho thấy, bây giờ Dương Chấn cũng là người có máu mặt ở Yến Đô.
Nếu đuổi Dương Chấn đi, cô ta sẽ không gặp phải phiền phức gì chứ?
Nhưng cô ta bỗng nghĩ ra, chỗ dựa của tập đoàn Tân Thảo là một gia tộc vô cùng mạnh mẽ, ngay cả tám nhà quyền thế ở Yến Đô cũng không dám đắc tội với tập đoàn Tân Thảo.
Nghĩ đến đây, sự lo lắng của Tiêu Chỉ Tinh lập tức tan thành mây khói.
“Bảo vệ, đuổi hai tên khốn này ra ngoài cho tôi!”
Tiêu Chỉ Tinh nghĩ tới việc mình bị đuổi khỏi phòng sales của Thành Mộng Hoan ngày hôm qua, tức giận quát.
Mười bảo vệ lập tức đến gần Dương Chấn và Mã Siêu.
“Hai anh định tự cút khỏi tập đoàn Tân Thảo hay để chúng tôi ném hai anh ra ngoài thế?”
Đội trưởng đội bảo vệ đứng đầu, lạnh lùng hỏi.
“Anh muốn chết đúng không!”
Mã Siêu nổi giận, đang định ra tay.
“Khoan đã!”
Dương Chấn kéo Mã Siêu lại.
Những bảo vệ này cũng chỉ làm việc theo lệnh chứ chưa gây ra chuyện gì quá đáng, người sai là Tiêu Chỉ Tinh.
“Tiêu Chỉ Tinh, chắc chắn cô sẽ hối hận”.
Dương Chấn hờ hững nói.
Anh nói rồi gọi điện thoại: “Tìm số tổng giám đốc Lưu của tập đoàn Tân Thảo cho tôi”.
“Ha ha, cậu nghĩ cậu là ai? Còn bảo người ta tìm số điện thoại của sếp Lưu cơ à?”
Tiêu Chỉ Tinh cười lạnh: “Dương Chấn, đừng tưởng bây giờ cậu sống tốt thì lợi hại lắm, tôi nói cho cậu biết, chỗ dựa của tập đoàn Tân Thảo là một gia tộc vô cùng mạnh mẽ, cho dù cậu đến từ tám nhà quyền thế ở Yến Đô thì cũng không chọc nổi tập đoàn Tân Thảo đâu”.
“Được, nếu cậu đã muốn liên lạc với sếp Lưu của chúng tôi bằng quan hệ, tôi sẽ cho cậu mười phút, để xem cậu có năng lực đó không”.