Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1310:

 

Lâm Hạo là đứa con trai mà lão ta yêu thương nhất, cũng là hy vọng duy nhất của nhà họ Lâm. Tuy chưa đầy năm mươi nhưng Lâm Hạo đã trở thành cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, thậm chí có thể trở thành cao thủ Thần Cảnh trong truyền thuyết.

 

Vậy mà lúc này, đối mặt với cao thủ Thần Cảnh, Lâm Hạo chỉ đành chờ chết.

 

Ầm!”

 

Một tiếng va chạm nặng nề vang lên, một bóng người trẻ tuổi xuất hiện trong sự kinh ngạc của mọi người, anh đứng trước mặt Lâm Hạo không nhúc nhích

 

Trái lại lúc này cao thủ Thần Cảnh của Quỷ Môn mới chuẩn bị giết Lâm Hạo lại lùi về sau bảy tám bước. “Cậu Chấn!”

 

Lâm Hạo nhìn bóng dáng trẻ tuổi đứng trước mặt mình, sửng sốt một hồi rồi mới hét lớn lên.

 

Xoạt

 

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều nhìn lên người Dương Chấn, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

 

Nhất là đảm quyền quý của các gia tộc trong Vương thành Quan lần đầu tiên thấy mặt Dương Chấn, càng ngạc nhiên tột độ.

 

Giờ phút này, bọn họ tận mắt nhìn thấy, lúc Lâm Hạo sắp bị giết, Dương Chấn như một vị thần xuống trần, đứng che trước người Lâm Hạo, một quyền đánh lui cao thủ Thần Cảnh.

 

Trên đời này thật sự có cao thủ Thần Cảnh trẻ tuổi vậy sao?

 

Lúc này ai cũng thấy khó tin, đột nhiên bọn họ cảm thấy mấy chục năm luyện võ đều là giả hết.

 

Quan Vương đã thoi thóp, khi thấy Dương Chấn xuất hiện, rốt cuộc trên gương mặt tái nhợt cũng hiện lên vẻ tươi cười: “Cuối, cuối cùng cậu cũng tới rồi!”

 

Dương Chấn áy náy nhìn Quan Vương, sau đó lấy chai thủy tinh ra, từ trong đó lấy ra một viên thuốc màu đen, dùng ngón tay bắn viên thuốc bay thẳng vào miệng Quan Vương. “Viên thuốc này có thể giữ được mạng sống của ông!”

 

Dương Chấn lên tiếng nói.

 

Đây là viên thuốc cứu mạng mà trước kia Phùng Tiểu Uyển đã đưa cho anh. Dù thương thế nghiêm trọng cỡ nào, chỉ cần kịp thời uống viên thuốc này thì vẫn có thể giữ được cơ hội sống.

 

Chỉ cần còn hơi thở, Phùng Tiểu Uyển chắc chắn sẽ cứu được người. “Cậu chính là Cậu Chấn mà bọn họ luôn miệng nhắc tới?”

 

Lúc này vẻ mặt của lão già mặc áo đạo sĩ bị đánh lùi về sau rất nghiêm nghị hỏi Dương Chấn.

 

Lão ta cảm thấy sự nguy hiểm mãnh liệt từ trên người

 

Dương Chấn.

 

Dương Chấn phớt lờ lão già mặc áo đạo sĩ, liếc mắt nhìn đám người Vương thành Quan, áy náy nói: “Xin lỗi, tôi đã tới muộn!”

 

Mưu kế dụ rắn khỏi hang lần này là do anh và Quan Vương cùng bàn bạc.

 

Bây giờ, rắn đã ra khỏi hang mà anh mới tới, còn khiến

 

Quan Vương bị thương nặng, đây là sai lầm của anh.

 

Sau khi Quan Vương nuốt xong viên thuốc, vẻ mặt vốn đã trắng bệch thật sự đã hơi hồng hào trở lại.

 

Lão ta vội nói: “Cậu Chấn nói quá rồi. Là Vương thành Quan chúng tôi đã liên lụy cậu mới đúng, hơn nữa kế sách này là do chúng ta cùng bàn bạc, chỉ là không ai trong chúng ta ngờ được cao thủ Thần Cảnh của Quỷ Môn lại tới nhanh như vậy”.

 

Lâm Hạo cũng vội vàng nói: “Đúng, Cậu Chấn không có lỗi, cậu có thể xuất hiện lúc này không muộn chút nào”.

 

“Cậu Chấn, nhờ cậu!”

 

Khương Hùng đi lên trước, vẻ mặt nghiêm túc nói. “Cậu Chấn, nhờ cậu!”

 

Lâm Thiên Tường và vài ông chủ quyền quý trong Vương thành Quan cũng đồng loạt đi lên trước, thái độ cực kỳ chân thành.

 

Hình ảnh Dương Chấn xuất hiện lúc nãy đã để bọn họ biết, bây giờ chỉ có Dương Chấn mới đối phó được lão già mặc áo đạo sĩ mà thôi.

 

Lão già mặc áo đạo sĩ thấy Dương Chấn không thèm nhìn mình thì sắc mặt cực kỳ âm trầm. “Thằng nhóc mày muốn chết à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK