Chương 1350:
“Con đàn bà đê tiện Tôn Chí Kiều đâu? Các ông hỏi cô ta, chẳng phải sẽ rõ sao?”
Tào Trí tức giận nói.
Hắn ta khó khăn lắm mới nắm được nhà họ Tôn – một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô trong tay mình, không ngờ bây giờ bọn họ lại muốn phản bội.
Đương nhiên hắn ta hiểu rõ Tôn Húc muốn làm gì.
Đơn giản là chuyện Dương Chấn giết chết ba gã sát thủ Hồng Trần đã dọa bọn họ sợ, bọn họ muốn đổ tất cả mọi chuyện cho Vương tộc họ Tào.
Nhưng Tào Trí tức giận vì hắn ta thật sự không sai người làm chuyện này.
“Thế nào? Các ông không dám tìm Tôn Chí Kiều đến đây đối chất à?”
Thấy Tôn Húc mãi không chịu gọi Tôn Chí Kiều qua, Tào Trí cười lạnh nói.
Tôn Húc không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Tào Trí rồi chợt nói: “Tôi chỉ muốn hỏi cậu Trí một vấn đề, nếu chuyện này thật sự do Tôn Chí Kiều làm, cậu định giúp nhà họ Tôn chúng tôi thế nào?”
“Giúp nhà họ Tôn à?”
Tào Trí cười giễu cợt: “Các ông đã muốn đổ tội cho tôi còn muốn tôi giúp nhà họ Tôn sao? Không thể nào!”
“Từ nay về sau, chuyện của nhà họ Tôn không liên quan tới Vương tộc họ Tào tôi nữa!”
Tào Trí vừa dứt lời, đám người đứng đầu nhà họ Tôn đều biến sắc.
Nhà họ Tôn mất đi sự che chở của Vương tộc họ Tào, sẽ chỉ có thể bị hủy diệt.
Chỉ có Tôn Húc vẫn đặc biệt bình tĩnh nhưng sâu trong đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
“Cậu Trí, cậu không thể làm vậy được. Nhà họ Tôn vì làm việc cho Vương tộc họ Tào mới đắc tội Dương Chấn. Nếu lúc này cậu mặc kệ chúng tôi, cậu ta chắc chắn sẽ tiêu diệt nhà họ Tôn chúng tôi mất”.
“Đúng vậy! Vẫn mong cậu Tào bớt giận. Bây giờ đã xảy ra chuyện này, bất kể ai đúng ai sai, có truy cứu cũng chẳng nghĩa lý gì. Cậu Trí tìm Tào Vương và mấy cao thủ hàng đầu qua, chắc chắn có thể giết chết được Dương Chấn”.
“Cậu Trí, nhà họ Tôn biết sai rồi, cậu chắc chắn không thể mặc kệ nhà họ Tôn được!”
Nhất thời, đám người đứng đầu nhà họ Tôn vội vàng cầu xin.
Tào Trí đặc biệt hưởng thụ cảm giác được mọi người cầu xin như vậy. Hắn ta dựa lưng vào ghế, cười ha hả nói với Tôn Húc: “Ông chủ Tôn, ông thấy chưa? Người nhà họ Tôn các ông đều hiểu không có Vương tộc họ Tào, nhà họ Tôn chẳng là gì cả”.
Tôn Húc hít sâu một hơi: “Cậu Trí, nhà họ Tôn biết sai rồi, mong cậu đừng vứt bỏ nhà họ Tôn!”
“Ha ha, các ông cầu xin tôi à? Bây giờ các ông biết sai rồi à?”
Tào Trí cười to: “Tôi nghe nói ông từng quỳ xuống xin Dương Chấn tha cho ông. Sao giờ tới lượt ông cầu xin tôi mà ông còn dám ngồi vậy?”
“Bịch!”
Tôn Húc đứng dậy và quỳ xuống mà không hề do dự, cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cầu xin cậu Trí cho nhà họ Tôn tôi một cơ hội!”
“Ha ha ha ha…”
Tào Trí cười như điên, vô cùng đắc ý.
Nhưng hắn ta không nhìn thấy được sát khí trong mắt Tôn Húc.
“Thật ngại quá, nhà họ Tôn đã không còn giá trị gì nữa. Từ nay về sau, nhà họ Tôn chết hay sống đều không liên quan tới Vương tộc họ Tào!”
Sau khi Tào Trí cười đủ rồi, nói với vẻ trêu tức mà không hề do dự.
“Cậu Trí, cậu nói gì? Vương tộc họ Tào thật sự muốn vứt bỏ nhà họ Tôn à?”
“Chủ gia tộc đã quỳ xuống cầu xin cậu, sao cậu còn muốn vứt bỏ chúng tôi?”
“Cậu Trí, cậu không thể vứt bỏ nhà họ Tôn được!”
Đám người đứng đầu nhà họ Tôn đều quỳ xuống, liên tục cầu xin.