Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1119:

 

Nếu nói ở Vương thành Quan rộng lớn này có ai là người mang đến sự uy hiếp lớn nhất đối với lão ta thì cũng chỉ có Khương Hùng mà thôi.

 

Đó là bởi vì Khương Hùng là một cao thủ bước ra từ biên giới phía Bắc, mà biên giới phía Bắc là một nơi cực kỳ bí mật, theo lời đồn đại thì thực lực của biên giới phía Bắc là mạnh nhất trong bốn vùng biên giới.

 

Không chỉ thực lực của Tướng quân biên giới phía Bắc hùng mạnh, mà bên dưới Tướng quân còn có hàng chục cao thủ Vương Cảnh.

 

Với đội hình như vậy, e rằng ba biên giới kia cộng lại cũng không thể so với biên giới phía Bắc.

 

Mà Khương Hùng chính là thế hệ cựu chiến sĩ ở biên giới phía Bắc, nếu có chuyện gì xảy ra với lão ta, e rằng toàn bộ biên giới phía Bắc sẽ không để yên cho kẻ đã khiến lão ta xảy ra chuyện.

 

Đây cũng là lý do vì sao bao nhiêu năm nay Quan Vương không dám động vào nhà họ Khương, thay vào đó cứ giương mắt nhìn nhà họ Khương không ngừng lớn mạnh, để họ ngồi vững chiếc ghế gia tộc hạng nhất bên dưới Vương tộc họ Quan.

 

Dương Chấn vốn vẫn luôn quay lưng về phía cửa, khẽ run lên khi nghe thấy Khương Hùng nhắc đến từ biên giới phía Bắc, ánh mắt anh còn mang theo chút kinh ngạc.

 

Nếu sớm biết người đứng đầu nhà họ Khương là chiến sĩ ở biên giới phía Bắc thì anh sẽ không bao giờ động đến hai bố con Khương Lực và Khương Long Phi.

 

Bất kỳ cựu chiến sĩ nào của biên giới phía Bắc thì cũng đều đã từng xông pha trên chiến trường, không có ngoại lệ, tất cả họ đều là những anh hùng của Chiêu Châu.

 

Có thể nói, nếu không có thế hệ cựu chiến sĩ đó thì sẽ không có Chiêu Châu như bây giờ.

 

Thế mà lúc này Khương Hùng lại đang quỳ ở bên ngoài cầu xin anh ban cho cái chết.

 

“Ông Khương, mời đứng lên!”

 

Dương Chấn gần như ngay lập tức di chuyển đến chỗ Khương Hùng, cúi đầu và đỡ Khương Hùng đứng dậy.

 

Đột nhiên Khương Hùng giàn giụa nước mắt, lão ta nhìn Dương Chấn đầy vẻ kích động.

 

Lão ta chưa từng nghĩ đến việc đời này vẫn còn có thể gặp được Tướng quân ở biên giới phía Bắc.

 

Là một chiến sĩ ở vùng biên giới phía Bắc, mặc dù đây là lần đầu tiên lão ta nhìn thấy Dương Chấn, nhưng lão ta biết sự tích về Dương Chấn rõ đến nỗi có thể đọc thuộc lòng.

 

Lão ta chỉ biết Dương Chấn là quân nhân ở biên giới phía Bắc, nhưng không dám chắc chắn Dương Chấn có phải là Tướng quân ở biên giới phía Bắc hay không.

 

Nhưng vào lúc này, hành động của Dương Chấn khiến lão ta lập tức hiểu rằng suy đoán của mình là đúng, Dương Chấn chính là truyền thuyết của biên giới phía Bắc.”Tôi là tội nhân, tôi là tội nhân!”

 

Khương Hùng bất ngờ bật khóc nghẹn ngào: “Lỗi tại tôi đã không giáo dục được con cháu của mình. Nếu tôi có thể chết trong tay cậu, tôi chết cũng không hối hận”.

 

Cho đến giờ phút này, tất cả mọi người mới hiểu người mà Khương Hùng cầu xin ban cho cái chết không phải là Quan Vương của Vương thành Quan, mà là một thanh niên chưa từng gặp.Về phần hai bố con Khương Long Phi và Khương Lực, lúc này họ chỉ cảm thấy tim đập loạn xạ, vẻ mặt hết sức kinh ngạc.Trong ấn tượng của bọn họ, Khương Hùng chưa từng quỳ xuống trước ai, nhưng hôm nay, lão ta lại quỳ xuống trước mặt Dương Chấn.Quan Vương cũng đanh mặt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dương Chấn.Nếu trước đây lão ta chỉ chắc chắn bốn mươi phần trăm rằng Dương Chấn là Tướng quân ở biên giới phía Bắc, thì bây giờ, độ chắc chắn này đã tăng lên đến chín mươi phần trăm.Trừ khi là Tướng quân ở biên giới phía Bắc, nếu không lão ta không thể hiểu nổi tại sao Khương Hùng, một người trước giờ luôn ngay thẳng lại yêu cầu Dương Chấn ban cho cái chết như vậy?Điều này chỉ có thể cho thấy Dương Chấn chính là Tướng quân ở biên giới phía Bắc.

 

Nghĩ đến đây, Quan Vương đột nhiên đã hiểu hết mọi chuyện, tại sao Dương Chấn lại có thể dễ dàng xâm nhập vào Vương thành Quan và đánh bại nhiều cao thủ của Vương tộc họ Quan như vậy.

 

Ngay cả lão ta là cao thủ mạnh nhất của Vương tộc họ Quan cũng bị Dương Chấn dùng thẻ ngân hàng ném ra khiến ngón tay bị thương.

 

Nhìn thái độ cung kính của Dương Chấn đối với Khương Hùng, trong lòng Quan Vương cảm thấy hơi bất an, cảm giác Vương vị của mình bị uy hiếp.

 

Dương Chấn nhìn vẻ mặt đầy tự trách của Khương Hùng thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

 

Cho dù Khương Lực và Khương Long Phi là người như thế nào thì điều anh có thể chắc chắn được là Khương Hùng chính là một anh hùng đã đổ máu vì đất nước.

 

“Thả người!”

 

Dương Chấn ra lệnh, chiến sĩ đang khống chế Khương Long Phi và Khương Lực lập tức thả họ ra.

 

“Phụp!”

 

Sau khi Khương Long Phi và Khương Lực được thả ra, cả hai cùng kéo đến trước mặt Dương Chấn và nặng nề quỳ đầu gối xuống đất.

 

“Cậu Chấn, chúng tôi biết sai rồi, xin cậu trừng phạt!”

 

Khương Long Phi nghiêm túc nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK