Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1395:

 

Mặc dù Tần Y cũng rất đau buồn nhưng cô ta vẫn khuyên Tần Nhã: “Hơn nữa, anh ấy từng đảm bảo với chị, nhất định sẽ bảo vệ chị với Tiêu Tiêu cả đời, anh ấy chắc chắn sẽ không nuốt lời đâu”.

 

Bỗng chốc Tần Nhã càng khó chịu hơn, cô nghẹn ngào: “Đều tại chị, nếu không phải chị giận dỗi đề nghị ly hôn với anh ấy thì anh ấy sẽ không đột ngột dừng xe”.

 

“Nếu không đột ngột dừng xe thì sẽ không xảy ra tai nạn, cũng sẽ không xảy ra những chuyện sau đó”.

 

Tần Nhã vừa nói vừa đưa tay tát mạnh vào má mình.

 

“Chị, chị đừng như vậy, nếu trách thì cũng phải trách em, em không nên gây sự, là em ăn nói không có chừng mực nên anh rể không kiềm được tát em một cái. Chỉ một cái tát mà thôi, anh ấy tốt với em như vậy, xem em là em gái ruột nhưng em lại vì một cái tát mà tính toán với anh ấy”.

 

Tần Y ôm chặt Tần Nhã, nếu không Tần Nhã lại tự tát mình, cô ta khóc nói: “Nếu không phải tại em thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy”.

 

Hai chị em ôm nhau khóc nức nở.

 

Lúc này, một nữ cảnh sát mặc đồng phục đi tới, nói: “Chúng tôi cần đoạn video giám sát ở đây, vui lòng cung cấp cho chúng tôi để tiện cho việc điều tra chuyện của chồng cô”.

 

Nghe nữ cảnh sát nói thế, Tần Nhã bỗng chốc sững sờ. Cô không biết trong nhà mình có camera.

 

Tần Y lập tức bừng tỉnh: “Đúng, trong nhà có camera!”

 

Ngay sau đó, đoạn video giám sát được trích xuất ra.

 

Sau khi Tần Nhã và Tần Y xem xong, trong lòng hai người chỉ còn lại hối hận.

 

“Hóa ra chúng ta thực sự hiểu lầm anh ấy!”

 

Tần Nhã nghẹn ngào: “Tối qua anh ấy rời khỏi nhà không phải vì để lẩn tránh chuyện chị bảo anh ấy giải thích mà là bên ngoài có sát thủ đến”.

 

“Dương Chấn, xin lỗi anh, em sai rồi, em thật sự biết lỗi rồi”.

 

Tần Nhã lại khóc nấc lên.

 

Từ video giám sát, cô thấy tối qua Dương Chấn rời khỏi nhà để đối phó với sát thủ.

 

Cô còn thấy, nửa đêm sau khi Dương Chấn về nhà, anh đứng ở cửa do dự một lúc, rõ ràng là lo lắng làm phiền cô đang ngủ nên mới ngủ ngoài sofa.

 

Nữ cảnh sát nói xong thì xoay người rời đi.

 

Nhiệm vụ của nữ cảnh sát chỉ là đến xem Tần Nhã và Tần Y, không để họ đến hiện trường tai nạn, hiện tại Dương Chấn đã bị phía chiến vực đưa đi, cô ấy cũng nên rời khỏi đây rồi.

 

Yến Đô, trong một căn biệt thự trị giá hàng trăm triệu của khu biệt thự Thành Mộng Hoan.

 

Một người đàn ông trẻ tuổi đang nằm trên giường bệnh, bên cạnh có một cô gái trẻ tuổi đang châm cứu để chữa trị cho người đàn ông

 

Người đàn ông trẻ tuổi nằm trên giường bệnh là Mã Siêu, tất nhiên cô gái trẻ tuổi là Phùng Tiểu Uyển

 

“Phù…”

 

Sau một hồi chữa trị, Phùng Tiểu Uyển thở dài một hơi, rút hết bảy cây kim bạc ra khỏi người Mã Siêu.

 

Trán cô ta lấm tấm mồ hôi, rõ ràng vừa rồi châm cứu cô ta đã tốn rất nhiều sức

 

“Tiểu Uyển, vất vả rồi!

 

Ngải Lâm cầm một chiếc khăn sạch đưa cho Phùng Tiểu Uyển, trong mắt toát lên vẻ kính phục.

 

Đã một tuần kể từ lúc Dương Chấn xảy ra chuyện, khoảng thời gian này Phùng Tiểu Uyển ở trong biệt thự, ngoài việc chữa trị cho Mã Siêu thì mỗi ngày còn phải điều trị cho Mễ Tuyết.

 

“Chị Lâm khách sáo rồi!”

 

Phùng Tiểu Uyển mỉm cười, nhận lấy khăn rồi nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán.

 

“Tiểu Uyển, em nói thật đi, rốt cuộc vết thương của anh có thể khỏi hoàn toàn không? Em đừng sợ anh không chấp nhận nổi, cho dù kết quả có thể nào thì anh đều có thể chịu được”.

 

Mã Siêu lên tiếng hỏi, sâu trong mắt có vài phần lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK