CHƯƠNG 232: ĂN BÁM
Sáng hôm nay, Tô Thanh Sơn mới biết tin Trần Anh Tuấn đã chết.
Ông ta liên lạc với nhà họ Trần đầu tiên, kết quả điện thoại mới kết nối, nhà họ Trần đã mắng vào mặt ông ta một trận, sau đó liền cúp máy.
Sau đó ông ta cho người đi nghe ngóng mới biết được trước khi Trần Anh Tuấn bị giết, anh ta đã từng có mối ân oán rất lớn với một người thanh niên.
Mà Tô San đã ở cùng người thanh niên này suốt thời gian qua.
Mặc dù không có bằng chứng chứng minh cái chết của Trần Anh Tuấn có liên quan đến người thanh niên kia, nhưng mối nghi ngờ với anh ta vẫn lớn nhất.
“Ba, con đã lớn rồi, qua lại với người nào cũng là tự do của con!”
Tô San tức giận nói: “Hơn nữa cái chết của Trần Anh Tuấn không liên quan gì đến chúng con!”
Cô ta đã sớm dự liệu được rằng Dương Chấn sẽ bị nghi ngờ.
Nhưng không ngờ người nghi ngờ đầu tiên lại là Tô Thanh Sơn.
“Đồ khốn kiếp! Mày nói cái gì?”
Tô Thanh Sơn tức giận quát lớn: “Mày cứ đợi đó, bây giờ tao sẽ đến Châu Thành, đến lúc đó cùng tao đến nhà họ Trần giải thích rõ ràng!”
Không đợi Tô San kịp phản ứng, Tô Thanh Sơn đã cúp điện thoại.
Nhà họ Tô và nhà họ Trần tuy không ở cùng một thành phố nhưng bao năm qua vẫn luôn ủng hộ giúp đỡ nhau, nếu không có nhà họ Trần thì nhà họ Tô đã không thể trở thành người giàu có nhất Giang Châu.
Tất nhiên, nếu không có nhà họ Tô thì nhà họ Trần cũng sẽ không thể nằm trong hai thế lực hàng đầu ở Châu Thành.
Có thể nói, nhà họ Trần và nhà họ Tô có mối quan hệ rất thân thiết, một khi mối quan hệ bị rạn nứt thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với cả hai nhà.
Cũng chính vì như vậy mà nhà họ Trần và nhà họ Tô mới liên hôn để mối quan hệ cả hai nhà vững chắc hơn.
Một số người không muốn nhìn thấy tình cảnh như vậy nên đã âm thầm ra tay với Tô San.
Tất nhiên, Trần Anh Tuấn cũng đã từng bị ám sát.
Nghe âm báo bận rộn phát ra từ ống nghe, hai mắt Tô San đỏ bừng, mặt đầy bi thương.
Ngược lại, ở phòng cách vách, Dương Chấn vừa kết thúc cuộc gọi với vợ và con gái, trên miệng nở một nụ cười hạnh phúc.
“Ừm, không tệ, rất đẹp trai!”
Dương Chấn mặc một bộ quần áo của Armani, anh nhìn mình trong gương, rất hài lòng: “Mặc như vậy chắc sẽ không làm Tiểu Nhã mất mặt đúng không?”
Nhà họ Chu chỉ là một hộ gia đình nhỏ ở thị trấn Trường Sơn.
Bởi vì có quan hệ với nhà họ Đặng nên cũng được coi là một gia tộc có tiếng.
Đời thứ hai của nhà họ Chu chỉ có ba anh em, anh cả Chu Ngọc Kiệt, chị lớn Chu Kim Hảo và cô em gái Chu Ngọc Dung.
“Tiểu Nhã, các con đang nhìn gì vậy?”
Chu Ngọc Dung rõ ràng là cố ý hỏi, trên mặt có chút chế nhạo.
Không đợi Tần Nhã lên tiếng, Tần Yên đã mở miệng châm chọc: “Cháu thấy dì nhỏ cũng đang nhìn xung quanh đấy chứ? Dì đang đợi ai hả? Đợi chồng dì nhỏ hả?”
Nhưng Chu Ngọc Dung cố ý nói Tần Yên không còn trẻ, muốn làm mai cho Tần Yên, nói giống như không ai thèm Tần Yên vậy.
Ánh mắt mấy người kia nhìn Tần Yên liền thay đổi.
Một chút bực bội xẹt qua mặt Tần Yên, xung quanh đều là khách khứa, cô cũng không tiện nói gì.
“Dì à, cháu nghe nói dì đã ở riêng với chồng dì rồi hả? Chẳng lẽ chồng dì có tình nhân ở bên ngoài rồi? Nghe nói nếu đàn ông muốn ở riêng với phụ nữ thì khả năng lớn là có tình nhân rồi.”
Tần Yên không sợ chết nói, lời vừa nói ra khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Ngày hôm qua ở nhà họ Chu, dượng Đặng Dương chỉ ở lại một lúc, sau khi trả lời xong một cuộc điện thoại liền rời đi.
Lúc đó Tần Yên đang ở gần Đặng Dương, nghe thấy là phụ nữ, tuy rằng không nghe thấy cụ thể là nói cái gì, nhưng nghe thấy đối phương gọi Đặng Dương ba chữ “tình yêu ơi”.
Vậy nên Tần Yên cũng không phải nói nhảm, mà là tường thuật sự thật.
Chu Ngọc Dung sững sờ tại chỗ.
Bởi vì Đặng Dương có phụ nữ ở bên ngoài, bà ta đã biết.
Hai vợ chồng bọn họ náo loạn chuyện ly hôn đã một năm rồi nhưng Chu Ngọc Dung một mực không đồng ý.
Kéo dài mãi đến nay, Đặng Dương còn ngang nhiên hơn, tối thường xuyên không về nhà, kể cả có về nhà thì khi nói chuyện điện thoại với tình nhân, thậm chí còn nói trước mặt Chu Ngọc Dung.
“Mẹ nó!”
Chu Ngọc Dung văng lời tục tiễu, đỏ mặt giận dữ nói: “Thảo nào cho tới bây giờ cũng không tìm được bạn trai, loại phụ nữ không coi người lớn ra gì như cháu thì thằng đàn ông nào muốn cưới đây?”
“Chu Kim Hảo, chị giáo dục con gái mình như vậy hả? Chị nghe con bé nói gì không?”
“Ba, ba phải làm chủ cho con, nhìn xem cháu gái của ba nói chuyện với người lớn thế nào kìa?”
Chu Ngọc Dung tức giận gầm lên.
Dáng vẻ của khách mời xung quanh như đang xem trò cười, không ai xen vào, dù sao đây cũng là chuyện của nhà họ Chu, người ngoài không nên xen vào.
“Im miệng!”
Ông cụ Chu đột nhiên hét lên một tiếng, tâm trạng tốt vừa rồi hoàn toàn bị Chu Ngọc Dung phá hỏng, tức giận nói: “Mày không thấy xấu hổ sao? Nếu lại kêu om sòm nữa thì cút khỏi đây ngay!”
Ở nhà họ Chu, ông cụ Chu vẫn là người có quyền uy, một tiếng hét này dọa Chu Ngọc Dung sợ tới mức vội ngậm miệng.
Tần Yên lạnh lùng nhìn bà ta một cái, còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Tần Nhã giữ lại: “Tiểu Yên, đừng cãi nhau với dì ấy nữa!”
Đúng lúc này, một thanh niên mặc đồ tối màu chậm rãi bước tới.
“Chàng trai này là con nhà nào vậy? Dáng dấp rất đẹp trai, đã kết hôn chưa?”
“Thằng nhóc này là quân nhân phải không? Nhìn xem thân hình thẳng tắp, nếu mặc quân phục, khẳng định sẽ đẹp trai hơn!”
“Bộ quần áo trên người cậu ta hình như là của Armani thì phải? Nghe nói bộ nào cũng có giá mấy chục triệu.”
……
Rất nhiều khách khứa nhìn chàng trai trẻ mặc đồ Armani.
“Kia là anh rể?”
Tần Yên dụi dụi mắt, kinh ngạc nhìn bóng dáng đang đi chậm rãi đi về phía bọn họ.
Tần Nhã cũng ngẩn ra, vẻ mặt có chút đờ đẫn.
“Ba!”
Vẫn là Tiếu Tiếu nhận ra Dương Chấn đầu tiên, cô bé vui vẻ chạy đến lao vào ngực Dương Chấn.
Hôm nay Dương Chấn không chỉ mặc đồ của Armani mà mái tóc cũng được chải chuốt rất tỉ mỉ.
Trông giống như một cậu thiếu gia giàu có, khí chất không giận mà uy, người không biết còn tưởng là minh tinh từ đâu đến.
“Anh rể, thật sự là anh ấy kìa!”
Sau khi Dương Chấn tới gần, hai mắt Tần Yên sáng lên.
“Không ngờ đó, anh rất đẹp trai!”
Trên mặt Tần Nhã mang theo nụ cười rạng rỡ, khoác tay Dương Chấn trước mặt khách khứa.
“Ăn mặt đẹp đẽ thì có tác dụng gì? Chẳng qua cũng chỉ ở rễ thôi, ăn bám thì bất quá cũng chỉ là phế vật mà thôi!”
Đúng lúc này, một giọng nói không đúng lúc vang lên.
Là Chu Ngọc Dung vừa mới cãi nhau với Tần Yên, bà ta cười khẩy nói.