Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1358:

 

Giọng nói của Dương Chấn vang dội như sấm rền, khiến Tôn Húc run bần bật.

 

Tôn Húc vội vàng lao tới xin tha, vốn không nghĩ được nhiều như vậy. Lúc này nghe tin Tần Đại Dũng vẫn còn ở trong phòng cấp cứu, ông ta cực kỳ sợ hãi.

 

“Xin lỗi cậu, vô cùng xin lỗi. Tôi thật sự không biết bố vợ cậu vẫn đang được cấp cứu! Chúng tôi sẽ rời đi ngay!”

 

Tôn Húc cuống quýt nói rồi dẫn người nhà họ Tôn rời đi.

 

Đến vội vàng đi cũng vội vàng. Đám người vây xem nhìn theo bóng lưng của người nhà họ Tôn, trong mắt không nén nổi kinh sợ.

 

Một người trẻ tuổi có thể khiến chủ nhà họ Tôn trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cung kính như vậy chắc chắn có thân phận rất khủng bố.

 

Sau khi Tôn Húc dẫn người đi, rốt cuộc cửa phòng cấp cứu cũng được khôi phục yên tĩnh.

 

Mã Siêu bước tới hỏi: “Anh Chấn, đâu phải lần đầu tiên Tôn Húc làm vậy? Không phải anh định tha cho nhà họ Tôn đấy chứ?”

 

Dương Chấn khinh thường nói: “Nhà họ Tôn nhỏ bé còn cần phải nhắc tới sao?”

 

Bây giờ anh đã đứng vững ở Yến Đô, đến cả Vương tộc còn không làm gì được nói gì tới nhà họ Tôn.

 

So đo với loại rác rưởi Tôn Húc là tự hạ thấp chính mình.

 

“Anh Chấn, có thể bảo Tiền Bưu dẫn Ảnh Vệ đi làm. Mặc dù nhà họ Tôn không có tư cách để chúng ta phải ra tay nhưng Tôn Húc quá đê tiện, đáng chết từ lâu rồi!”

 

Mã Siêu nghiến răng nói.

 

Dương Chấn lắc đầu: “Bây giờ chưa đến lúc dùng Ảnh Vệ”.

 

“Yên tâm, hôm nay Tôn Húc dẫn người tới bệnh viện xin tha, dù chúng ta không làm gì cũng sẽ có người ra tay với bọn họ”.

 

Mã Siêu sững sờ hỏi: “Ý anh là Vương tộc họ Tào sẽ ra tay sao?”

 

“Không thì còn ai vào đây?”

 

Dương Chấn nói: “Hoàng tộc và Vương tộc của Chiêu Châu đều rất kiêu ngạo”.

 

“Trong mắt bọn họ, tám gia tộc đứng đầu Yến Đô chỉ là sâu kiến. Nhà họ Tôn dám phản bội Vương tộc họ Tào, sao họ có thể nuốt trôi cục tức này?”

 

Nghe vậy, Mã Siêu lập tức vỡ lẽ.

 

Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu được mở ra, Tần Đại Dũng đã phẫu thuật xong được đẩy ra ngoài.

 

Dương Chấn vội vàng chạy tới: “Chị Lâm, bố vợ em sao rồi?”

 

Ngải Lâm tháo khẩu trang cười đáp: “Yên tâm, chị tự tay phẫu thuật cho chú Tần, cuộc phẫu thuật rất thành không, sẽ không để lại di chứng đâu. Chỉ cần nằm giường nghỉ ngơi là được”.

 

Nghe Ngải Lâm nói thế, Dương Chấn mới thở phào nhẹ nhõm.

 

“Cảm ơn chị Lâm!”

 

Dương Chấn cảm kích nói.

 

Ngải Lâm khẽ lắc đầu, nhìn sang Phùng Tiểu Uyển ẩn ý nói: “Lần này phẫu thuật thành công như vậy là nhờ thuốc cô gái kia cho chú Tần uống”.

 

“Tim của chú Tần vốn bị tổn thương nghiêm trọng, thần y nhỏ cho chú ấy uống một viên thuộc, ổn định tình hình mới có thể an toàn phẫu thuật”.

 

Phùng Tiểu Uyển mỉm cười với Ngải Lâm, ngượng ngùng nói: “Em cũng chỉ có thể ổn định vết thương cho chú Tần. Còn xương sườn bị gãy phải được phẫu thuật”.

 

“Ông nội của Tiểu Uyển là thần y đấy. Lần này nếu không nhờ thần y Phùng ra tay cứu giúp, e là em không được gặp lại anh nữa đâu”.

 

Mã Siêu chợt lên tiếng, cảm xúc hơi kích động.

 

Lần này tới Vương thành Quann suýt bỏ mạng ở Vương tộc họ Quan khiến anh ta hiểu ra nhiều điều.

 

Trong mấy ngày dưỡng thương ở nhà của thần y Phùng, anh ta đã suy nghĩ rất nhiều, trong lòng thấy vô cùng áy náy với Ngải Lâm.

 

Dù sao hai người mới kết hôn chưa lâu, anh ta đã tự ý chạy đi, chỉ để lại một bức thư rồi một mình xông vào Vương tộc họ Quan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK