Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đánh cô đã là cái gì? Tôi còn dám giết cô nữa kia!”

 

Dứt lời, Bạch Tuấn Hào rút ra một khẩu súng lục, họng súng đen ngòm dí thẳng vào đầu thư ký.

 

“Nào, nói nhảm thêm câu nữa đi, để xem tôi có dám giết cô hay không?”

 

Bạch Tuấn Hào gào ầm lên.

 

Thư ký chưa bao giờ bị người ta dí súng vào đầu.

 

Cô ấy hoảng sợ không dám hé răng nửa lời, toàn thân run lẩy bẩy.

 

“Dừng tay!”

 

Đúng lúc này, một giọng nói yêu kiều vang lên.

 

“Sếp Tần tới rồi!”

 

Có người giật mình hô lên, nhìn về Tần Y đang cất bước đi tới.

 

“Cô nàng này thật xinh đẹp!”

 

Bạch Tuấn Hào trông thấy Tần Y, hai mắt lập tức phát sáng, trắng trợn đánh giá cô ta.

 

Tần Y nhíu mày khó chịu, nhưng thư ký đang bị đối phương dí súng vào, cô ta không dám tỏ thái độ.

 

“Tôi là phó tổng giám đốc của tập đoàn Nhạn Chấn. Anh có vấn đề gì có thể nói với tôi”.

 

Tần Y nén giận nói: “Anh bỏ súng xuống trước đã, được không?”

 

“Được!”

 

Bạch Tuấn Hào thực sự cất súng đi, cười híp mắt nhìn chằm chằm Tần Y: “Phải nghe lời người đẹp chứ”.

 

“Nhưng cô có chắc chuyện gì cũng có thể nói với cô không?”

 

Tần Y không phải kẻ ngây thơ mới đi làm, đương nhiên nghe ra được ý tứ của anh ta.

 

Trong lòng cảm thấy rất ghê tởm, nhưng Tần Y vẫn bình tĩnh nói: “Chỉ cần là chuyện công việc, anh đều có thể nói với tôi”.

 

“Thế thì không được, bàn công việc với người đẹp có gì vui?”

 

Bạch Tuấn Hào híp mắt cười: “Chúng ta đi thuê phòng khách sạn, tâm sự về cuộc đời còn thú vị hơn nhiều. Người đẹp thấy sao?”

 

Bạch Tuấn Hào cười híp mắt. Tần Y cũng không phải kẻ ngây ngô mới đi làm, biết rõ ý của anh ta, lập tức nổi giận.

 

“Anh câm miệng cho tôi!”

 

Tần Y giận dữ quát: “Đây là tập đoàn Nhạn Chấn, không phải nơi để anh giương oai, cút ra ngoài đi!”

 

Dứt lời, cô ta còn hô lên: “Bảo vệ đâu? Ném anh ta ra ngoài cho tôi!”

 

Mười mấy gã bảo vệ đã bao vây Bạch Tuấn Hào từ trước, chỉ chờ câu nói này của Tần Y.

 

Nhân viên vây xem thấy thái độ của Tần Y đều rất hả dạ.

 

Bạch Tuấn Hào quả thực quá phách lối, ai cũng chướng mắt.

 

“Người đẹp, cô muốn người vô tội bị thương sao?”

 

Bạch Tuấn Hào nhìn mười mấy gã bảo vệ xông tới, không về e sợ, thậm chí còn châm chọc hỏi Tần Y.

 

Hai gã vệ sĩ cao lớn như cột điện lạnh lùng đứng sau lưng anh ta, khí thế ngập trời.

 

Tần Y bỗng có dự cảm chẳng lành. Đối phương biết chủ tịch tập đoàn Nhạn Chấn là Dương Chấn còn có gan chỉ dẫn theo hai gã vệ sĩ, chắc chắn không đơn giản.

 

“Bịch!”

 

Bạch Tuấn Hào vừa dứt lời, hai gã vệ sĩ sau lưng bỗng dậm chân một cái.

 

Nền đá cẩm thạch dưới chân họ lập tức rạn nứt như mạng nhện.

 

Lúc này, xung quanh lặng ngắt như tờ, đến cả Tần Y cũng sợ ngây người.

 

Từ khi làm phó tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Chấn, tuy cô ta đã nhìn thấy nhiều nhưng chưa từng thấy cao thủ khủng bố như vậy ngoài Dương Chấn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK