Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 156: GẶP LẠI NGƯỜI QUEN CŨ

Trương Quảng tức muốn bể phổi, ông ta là người thừa kế của gia tộc họ Trương, đã bao giờ bị người ta đối xử như thế này đâu chứ?

Cũng không hẳn, trước kia Dương Chấn từng đá ông ta một phát bay xa mấy mét ngay trước cổng trường mẫu giáo.

Hoàng Vũ đứng cạnh đó thấy vậy thì ngớ người, trong lòng anh ta lại thấy rất cảm động.

Mới nãy Trương Quảng chửi anh ta là chó, cuối cùng ông ta lại bị Dương Chấn đè đầu xuống bàn trà không khác gì một con chó, Hoàng Vũ thấy như máu trong người mình đang sôi sục, ánh mắt nhìn Dương Chấn lộ vẻ sùng bái.

“Thả ông chủ ra!”

Đám tay sai của Trương Quảng thừ người ra một chốc rồi mới hoàn hồn lại, cả bọn cùng hét lên.

Dương Chấn còn chẳng thèm nhìn bọn chúng lấy một cái, ánh mắt anh vẫn hướng về phía Trương Quảng.

“Mẹ nó biến hết đi cho ông!”

Trương Quảng bỗng nổi đóa hét lên, sợ rằng Dương Chấn sẽ trút giận lên ông ta.

Đến tận lúc này ông ta mới ngộ ra, Dương Chấn là người mà ông ta tuyệt đối không được chọc đến.

Một người có thể xông vào nhà họ Hùng rồi bẻ gãy tay của chủ nhà trong chính phòng ngủ của ông ta, và còn có thể ấn đầu ông xuống bàn trà chỉ trong giây lát, cả đất Giang Châu này chắc chẳng có ai làm được như thế.

Lúc trước ông ta vẫn còn hoài nghi, nhưng lúc này thì cũng đã biết chắc rồi.

Vương Lộ Dao đứng cạnh đó run lẩy bẩy, đối với bà ta thì tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay chẳng khác tận thế là bao.

“Rốt cuộc thì con đàn bà hư đốn này đã làm gì?”

Trương Quảng túm tóc của Vương Lộ Dao lôi bà ta đến trước mặt Dương Chấn, Vương Lộ Dao rú lên một tiếng đầy đau đớn.

“Em… Em tìm Hùng Bác Thành… Cho hai người tới đánh, đánh ba vợ của cậu ta, bây giờ ông ấy còn, còn nằm trong bệnh viện.”

Cả người Vương Lộ Dao run lẩy bẩy, nói năng lắp ba lắp bắp, ánh mắt chứa đựng nỗi sợ hãi tột độ.

“Mụ già này, tao đã cảnh cảo mày bao nhiều lần rồi? Vậy mà vẫn dám gây chuyện nữa hả? Nếu mày không phải mẹ của con tao thì tao đã giết mày rồi!” Trương Quảng tức giận gằn từng tiếng, ông ta thật sự nghĩ đến việc giết Vương Lộ Dao.

“Anh Dương à, tôi đã cảnh cáo mụ ta rất nhiều lần rồi, không ngờ mụ vẫn dám tới gây sự với anh, đúng là chán sống mà! Dù bây giờ anh muốn tôi giết mụ ta đi chăng nữa thì tôi cũng chắc do dự đâu.”

Trương Quảng chửi Vương Lộ Dao một tràng rồi quay qua nói với Dương Chấn, giọng kính nể.

Vương Lộ Dao nghe vậy thì sợ hãi tột độ, bà ta quỳ thụp xuống trước mặt Dương Chấn rồi khẩn khoản van nài: “Anh Dương à, tôi thật sự đã biết sai rồi, sau này sẽ không dám làm vậy nữa, xin anh hãy chừa cho tôi một con đường sống!”

Dương Chấn liếc nhìn đồng hồ, đã qua một lúc lâu rồi, chỉ còn tám phút nữa là tới giờ mà anh đã hẹn trước với Tần Nhã.

“Tôi không muốn nhìn thấy người này xuất hiện ở Giang Châu nữa.”

Dương Chấn bỗng nhìn về phía Trương Quảng rồi thờ ơ nói.

Trương Quảng nghe vậy rất lấy làm ngạc nhiên, cứ tưởng Dương Chấn sẽ làm ra những chuyện kinh khủng thế nào, ngờ đâu anh chỉ cấm không cho Vương Lộ Dao được xuất hiện ở Giang Châu nữa thôi.

Ông ta ngây ra một thoáng rồi vội gật đầu: “Anh Dương cứ yên tâm đi, sau hồm nay mụ ta sẽ không bao giờ được bước chân vào đất Giang Châu nửa bước!”

Dương Chấn không đoái hoài gì đến ông ta mà cứ thế quay đầu bỏ đi, Hoàng Vũ vội vàng đuổi theo sau.

Đến khi Dương Chấn đã rời khỏi thì Trương Quảng mới cảm thấy bầu không khí dễ thở hơn.

Ánh mắt ông ta hừng hực lửa giận, đoạn ông ta vũng chân đá Vương Lộ Dao một phát: “Mau dọn đồ cút khỏi đâu ngay lập tức! Nếu còn để tao trông thấy lần nữa thì chuẩn bị xuống huyệt đi.”

Vương Lộ Dao quỳ gối lết tới trước mặt Trương Quảng rồi ôm chân ông ta, miệng vẫn khóc lóc van nài: “Ông xã, xin anh đó, nể mặt con của chúng ta, cho em thêm một cơ hội đi mà, sau này em không dám nữa, em chừa rồi mà!”

“Mẹ mày! Còn dám nhắc đến con nữa à? Mày có tư cách làm mẹ của con tao không? Mau cút.”

Trương Quảng đá văng Vương Lộ Dao rồi quay người bước đi.

Trước cửa căn dinh thự nhà họ Hùng, Hoàng Vũ vẫn đi theo sát Dương Chấn, anh ta lanh lẹ nói: “Anh Dương à, tôi biết đường đến bệnh viện, để tôi lái xe chở anh qua đó nhé?”

Dương Chấn vung tay vứt cho Hoàng Vũ chìa khóa của chiếc Pheaton, anh ta mừng rỡ vội bước lên mở cửa hàng ghế sau cho Dương Chấn, đợi đến khi Dương Chấn đã lên xe thì anh ta mới chạy tới chỗ ghế lái.

“Trong vòng bảy phút có thể tới nơi không?”

Dương Chấn lại nhìn đồng hồ rồi hỏi.

Hoàng Vũ cười hì hì nói: “Anh Dương ngồi vững nhé!”

Vừa dứt lời anh ta đã lái chiếc Phaeton lao ra ngoài, chiếc xe này vốn đã được độ thêm, chức năng của xe rất xịn xò không thua kém gì các loại xe sang giá hàng tỷ.

Hèn gì Hoàng Vũ dám tự xung phong lái xe cho Dương Chấn, kỹ năng của anh ta cũng rất tốt.

Động cơ của chiếc Pheaton gầm rú suốt quảng đường, vụt qua giữa làn xe cộ hệt như một tia chớp đen.

Đồng hồ điểm đúng sáu giờ, một chiếc xe đánh một vòng rồ dừng trước cửa bệnh viện.

Dương Chấn bước vào bên trong, đang định gọi điện hỏi số phòng bệnh thì đã thấy Tần Nhã gọi đến.

“Dương Chấn, chừng nào anh mới tới bệnh viện vậy?”

Giọng nói của Tần Nhã có vẻ gì đó hơi thấp thỏm, cô sợ Dương Chấn sẽ làm chuyện gì quá giới hạn.

Dương Chấn cười khổ, chắc hẳn Tần Nhã vẫn luôn đăm đăm canh thời gian, sợ rằng anh sẽ làm gì Vương Lộ Dao.

Anh cười nói: “Không hổ là vợ anh, hai ta tâm linh tương thông, anh đã đến nơi rồi, ba đang ở phòng số mấy vậy?”

Bên trong phòng bệnh, Tần Nhã nghe anh nói vậy thì khuôn mặt khẽ ửng hồng, cô nói: “Khu nội trú, lầu sáu, giường số hai mươi bảy.”

“Ừm, lát nữa gặp sau!”

Dương Chấn cúp máy.

Trong phòng, Tần Đại Quang đang nằm trên giường bệnh, trên đầu quấn một lớp băng trắng nhuốm vết máu.

“Nhã, Yên, bác sĩ đã nói là ba không sao rồi mà, chỉ bị thương ngoài da thôi, các con đừng lo lắng, khi nào Dương Chấn tới thì hai đứa cứ đi làm đi.”

Tần Đại Quang áy náy nói, liên lụy con gái con rể phải lo lắng phí công.

“Ba, ba đừng đuổi hai em ấy làm gì, công ty vẫn đã phát triền ổn định, để hai em ấy ở cạnh ba đi.”

Giọng nói của Dương Chấn chợt vang lên ngoài cửa, tay anh cầm một giỏ trái cây, miệng cười ha ha bước vào trong.

“Mua trái cây làm gì chứ? Thiệt là.”

Tần Đại Quang nhìn Dương Chấn đặt giỏ trái cây lên đầu tủ cạnh bên, ông bất lực nói.

Dương Chấn cũng nhìn Tần Đại Quang, mặt mũi dầm dập, phần đầu cũng bị thương, còn chảy máu nữa, trong có vẻ rất nghiêm trọng, nhưng nét mặt và tinh thần của ông cũng khá khỏe khoắn.

Dương Chấn đã lăn lộn ngoài chiến trường biết bao năm rồi, đã từng gặp qua không biết bao nhiêu là thương binh, chỉ cần nhìn thoáng qua là anh đã biết ngay, viết thương của Tần Đại Quang cũng không quá nghiêm trọng.

Cứ như vậy, Tần Nhã, Tần Yên và Dương Chấn cùng ở lại bệnh viện chăm sóc Tần Đại Quang, đến tận buổi chiều sắp tới giờ đi làm thì Tần Nhã và Tần Yên mới chịu rời khỏi, đó là vì Tần Đại Quang đã uy hiếp nếu hai người không đi thì ông sẽ xuất viện.

“Dương Chấn, ba không sao, con cứ đi làm việc của mình đi!”

‘Đuổi’ được hai cô con gái đi, nhưng lại không ‘đuổi’ được Dương Chấn.

Dương Chấn cười nói: “Ba, con không có công chuyện gì, ở lại bệnh viện với ba cho rồi, ba cứ kệ con, con đi ra ngoài dạo một vòng, có việc cứ gọi con, con sẽ trở về trong năm phút.”

Dương Chấn biết anh cứ ở cạnh Tần Đại Quang như vậy ông sẽ thấy rất gượng gạo, nhưng nếu không có ai trông ông thì Tần Nhã và Tần Yên lại lo lắng, vậy thôi tốt hơn hết là đi ra ngoài hóng gió.

“Hà à, cô mau chóng chuẩn bị tiền đi, muốn chữa bệnh cho mẹ cô thì sau này còn phải tốn một khoảng tiền lớn nữa, nếu lúc này ngừng việc chữa trị lại thì sẽ có ảnh hưởng rất xấu tới tình trạng của bệnh nhân.”

“Cảm ơn bác sĩ Hàn, tôi sẽ cố hết sức gom đủ tiền chữa bệnh, xin ông đừng dừng việc chữa trị của mẹ tôi lại, xin ông!”

Dương Chấn vừa bước ngang qua một phòng bệnh thì bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Anh vô thức quay đầu lại nhìn, vừa hay trông thấy một bóng người mảnh mai đang định quỳ xuống.

“Hà à, cô làm gì vậy?”

Bác sĩ Hàn vội đỡ cô gái lên, rồi ông ta nói với một giọng nghiêm nghị: “Cứu chữa cho bệnh nhân là nghĩa vụ của bác sĩ, dù tạm thời cô không gom được tiền thì tôi cũng sẽ ráng nghĩ cách giúp mẹ cô xin các khoản tài trợ khác.”

“Cảm ơn bác sĩ Hàn, bác sĩ cứ yên tâm, tôi sẽ cố hết sức gom đủ tiền điều trị.” Hai mắt cô gái đỏ hoe, vẻ mặt cảm động nói.

“Được rồi, đừng tự ép mình quá, tôi sẽ cố hết sức.” Bác sĩ Hàn an ủi cô gái rồi quay người đi khỏi đó.

“Hạ…”

Trông thấy bóng dáng quen thuộc kia, Dương Chấn đang định kêu cô gái song lại nghĩ đến điều gì, anh im bặt.

Anh bước theo sau lưng người bác sĩ kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK