Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1735:

 

“Cô Thượng Quan, phiền cô đưa cậu nhóc này đi”

 

Vương Chiến chợt nhìn sang Thượng Quan Nhu, nở nụ cười nói.

 

Lúc trước Mã Siêu đã bị thương nặng rồi mà bản thân Thượng Quan Nhu lại là cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ, lúc này mang Mã Siêu đã bị thương nặng đi, không phải là chuyện gì khó.

 

“Còn ông thì sao?”

 

Thượng Quan Nhu nhìn Vương Chiến hỏi.

 

Vương Chiến nở nụ cười thật tươi, lão ta chợt nhìn Dương Chấn, kiên quyết nói: “Nhất định tôi sẽ làm cậu Thanh tỉnh táo lại!”

 

Mặc dù Thượng Quan Nhu không rõ Vương Chiến có thể dùng cách gì để làm Dương Chấn tỉnh táo lại nhưng cô ta cảm nhận được sự kiên quyết trên người Vương Chiến.

 

“Ông yên tâm, tôi sẽ dẫn cậu ấy đi!”

 

Thượng Quan Nhu biết mình ở lại đây không giúp được gì mà ngược lại còn là gánh nặng nên xoay người rời đi.

 

“Đi đi! Nếu cậu ở lại đây, chỉ có thể bị cậu Thanh giết. Nếu cậu Thanh có thể tỉnh táo lại, cậu nghĩ cậu ấy sẽ chấp nhận được việc chính tay mình đã giết anh em mình à?”

 

Thượng Quan Nhu bước đến trước mặt Mã Siêu, nghiêm túc nói: “Nếu cậu Thanh không thể tỉnh táo lại, mà cậu lại bị cậu ấy giết, vậy thì trên đời này còn ai báo thù cho cậu ấy nữa?”

 

“Anh ThanhI!”

 

Mã Siêu rống lên, anh ta rất muốn ở lại bên cạnh Dương Chấn nhưng anh ta cũng hiểu. Bây giờ chỉ có anh ta là có thể báo thù cho Dương Chấn.

 

“Tôi thề một ngày nào đó, tôi cũng sẽ đến Siêu Phàm Cảnh!”

 

Mã Siêu nghiến răng nghiến lợi, kiên quyết nói: “Nhưng phàm là những gia tộc và thế lực hôm nay dám đối phó với anh Thanh, tôi sẽ đích thân giết hết! Tôi thê!”

 

Dứt lời, anh ta lại nhìn Dương Chấn thật kỹ rồi xoay người, cất bước rời đi.

 

Thượng Quan Nhu liếc nhìn Dương Chấn một lần cuối, ánh mắt chứa đầy tiếc thương, sau đó quay đầu rời khỏi nơi này.

 

Vào lúc này, trong võ quán Yến Đô rộng lớn, chỉ còn lại Dương Chấn và Vương Chiến.

 

Giờ khắc ấy, Dương Chấn đã bị hơi thở cuồng bạo khủng bố bao phủ, đôi mắt đỏ như máu chỉ còn sót lại lạnh lẽo.

 

Dáng vẻ hung ác của anh chẳng khác nào một ác ma vừa bò lên từ địa ngục.

 

Đôi mắt đỏ rực của anh bỗng rơi xuống chỗ Vương Chiến, chân nhấc lên, bước từng bước về phía đó.

 

Mỗi bước đi, võ quán lại chấn động kịch liệt, mặt đất dưới chân anh nháy mắt hóa thành bột mịn.

 

“Đi maul”

 

Dương Chấn bước vài bước, cuối cùng dừng lại, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào Vương Chiến, giận dữ rống lên.

 

Anh có thể cảm nhận được, mình của lúc này.

 

đã hoàn toàn như nỏ mạnh hết đà, chỉ còn cách thời khắc triệt để vỡ vụn một sợi chỉ nữa thôi.

 

Hiện tại, anh đã trở nên vô cùng khát máu, chỉ muốn giết sạch tất cả những người xung quanh.

 

Nếu Vương Chiến không chịu rời khỏi đây, rất có thể giây tiếp theo, anh sẽ không khống chế được bản thân, tự tay giết lão ta mất.

 

Vương Chiến không đi, lão ta nhìn về phía Dương Chấn, đáy mät bình lặng, trầm mặc một hồi, lão ta bỗng lên tiếng: “Tiểu Uyển là một cô gái rất rất tốt, trong lòng tôi, con bé như cháu gái tôi vậy”.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK