Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1447:

 

Tiết Vương híp mắt lại, trong mắt lóe ra sát khí khủng bố nhìn chằm chằm Quan Vương: “Chúng tôi cho ông mười phút. Nếu sau mười phút người của chúng tôi còn chưa được thả ra, chúng tôi chỉ có thể tự mình tới một chuyến!”

 

Bốn vị Vương của Liên minh Vương tộc đồng loạt uy hiếp Quan Vương.

 

Nhưng Quan Vương vẫn rất bình tĩnh, không nói chen vào, chỉ nhếch môi nở nụ cười.

 

“Các ông nói xong hết chưa?”

 

Mãi đến khi bốn người kia không nói thêm gì nữa, Quan Vương mới cười nói: “Nói xong thì nghe tôi nói đây”.

 

“Bây giờ không phải tôi cầu xin các người, mà là cao thủ của Liên minh các người bị tôi bắt lại”.

 

“Người kia cũng nói cho các người mười phút, mỗi Vương tộc phải bồi thường hai trăm năm mươi tỷ. Vương tộc nào bồi thường đủ thì thả cao thủ của Vương tộc đó”.

 

“Sau mười phút, Vương tộc không gửi tiền tới thì người của Vương tộc đó chỉ còn đường chết!”

 

“Phải rồi, vừa nãy các người làm chậm trễ mất hai phút, bây giờ chỉ còn tám phút nữa thôi”.

 

Quan Vương tươi cười nói.

 

Nhất là khi trông thấy bốn vị Vương đều nổi giận, lão ta cực kỳ vui sướng.

 

Bao nhiêu năm nay, Vương tộc họ Quan vẫn luôn bị bốn Vương tộc còn lại chèn ép, bởi vì trong năm vị Vương, lão ta có thực lực yếu nhất.

 

Không chỉ vậy, Vương tộc họ Quan cũng chưa từng có cao thủ bán bộ Thần Cảnh.

 

Nhưng các Vương tộc khác, dù chủ Vương tộc không đạt được thì dưới tay bọn họ cũng có cao thủ bán bộ Thần Cảnh trung thành tuyệt đối.

 

Hôm nay, rốt cuộc lão ta cũng được nở mày nở mặt.

 

Sự lợi hại của Dương Chấn lại khiến lão ta mở rộng tầm mắt.

 

Cũng khiến lão ta hiểu được, chỉ cần Vương tộc họ Quan giữ vững quan hệ với Dương Chấn, tương lai chắc chắn sẽ leo lên địa vị cao hơn.

 

“Quan Vương, ông đừng quá đáng! Muốn đòi một nghìn tỷ của Liên minh Vương tộc chúng tôi, Vương tộc họ Quan các ông có nuốt trôi không?”

 

Hai mắt tàn độc của Bạch Vương nhìn chằm chằm Quan Vương.

 

“Tôi nuốt nổi không liên quan gì tới ông?”

 

Quan Vương cười lạnh một tiếng: “Đừng quên Liên minh Vương tộc các ông khiêu khích tôi trước. Các ông đã thua cuộc thì phải trả giá”.

 

“Một ngàn tỷ không hề nhiều với Liên minh Vương tộc. Nếu các ông đồng ý bỏ ra số tiền này để cứu người của mình thì bồi thường đi. Còn nếu không thì cứ đợi nhặt xác cho người của mình đi!”

 

“Còn sáu phút nữa, tôi chờ tiền của các người”.

 

Dứt lời, Quan Vương rút khỏi cuộc họp video.

 

Cái gì nên nói lão ta đều đã nói cả rồi. Còn Liên minh Vương tộc có đồng ý bỏ tiền chuộc người hay không thì lão ta không quản nổi.

 

“Xem ra chủ của các người có vẻ không muốn chuộc các người về rồi”.

 

Quan Vương cười híp mắt nói với Trịnh Càn Khôn: “Hay là sau này ở lại Vương tộc họ Quan của tôi đi. Có người kia ở đây, nói không chừng ông cũng có thể đặt chân tới cảnh giới trong truyền thuyết kia”.

 

Trong mắt Trịnh Càn Khôn lóe lên tia chờ mong. Làm gì có người luyện võ nào không thèm muốn Thần Cảnh?

 

Chỉ là lão ta đã ở Vương tộc họ Bạch mấy chục năm, dù chỉ là quan hệ lợi ích nhưng vẫn còn một chút tình cảm với gia tộc này.

 

Hơn nữa, bảo lão ta phản bội Vương tộc họ Bạch, lão ta không làm được.

 

Lão ta rất coi thường phản bội.

 

“Hừ!”

 

Trịnh Càn Khôn cười lạnh nói: “Bạch Vương sẽ chuộc chúng tôi về!”

 

“Ha ha, có lẽ Bạch Vương sẽ khiến ông thất vọng đấy”.

 

Quan Vương nói đầy ẩn ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK