Chương 1943:
Lúc này Lục Nguyên Thông mới nghe máy, lạnh lùng nói: ‘Lý Sơn, tôi cho ông mười phút chuyển năm mươi tỷ vào tài khoản của nhà họ Lục, nếu không thì chờ nhặt xác thằng con của ông đi!”
“Ngoài ra, nhà họ Lục tuyên bố khiêu chiến nhà họ Lý! Để xem các ông dựa vào đâu để cạnh tranh với nhà họ Trương khi bị chúng tôi hãm chân!”
Dứt lời, lão cúp điện thoại.
Vừa rồi có Lý Sơn ra mặt nên Lý Đồng Hạ đã tự tin hơn phần nào, giờ lại nghe được Lục Nguyên Thông dám đe dọa bố mình chuyển năm mươi tỷ, nét mặt ông ta lúc trắng lúc xanh.
Nhà họ Lý là một trong hai gia tộc mạnh nhất Ninh Châu, đương nhiên có thể lấy được năm mươi tỷ ra.
Nhưng đây cũng là một nguồn vốn lưu động không nhỏ đối với bọn họ, nếu đưa nó cho nhà họ Lục thì không khác gì nói rằng nhà họ Lý cúi đầu trước nhà họ Lục cải!
Dương Chấn cũng ngạc nhiên đưa mắt về phía Lục Nguyên Thông, không ngờ ông lão gần tám mươi tuổi này lại cứng rắn như vậy.
Anh bị mất trí nhớ chứ không phải bị ngốc, dĩ nhiên hiểu nguyên nhân lão tự tin như vậy là vì có mình.
“Dương Chấn, cháu qua đây với ông!”
Lục Nguyên Thông chợt gọi anh đến, dặn dò thuộc hạ: “Nếu mười phút nữa nhà họ Lý vẫn chưa chuyển năm mươi tỷ vào tài khoản thanh toán chung của nhà họ Lục ta thì giết Lý Đồng Hạt”
“Rõ!”
Các cao thủ của nhà họ Lục nhanh nhẹn đáp, nét mặt rất kích động.
Mặc dù họ không rõ tại sao Lục Nguyên Thông lại đột nhiên có thái độ cứng rắn với nhà họ Lý như vậy nhưng cũng hiểu lão làm thế là có nguyên do của mình.
Xem ra nhà họ Lục sắp quật khởi rồi.
Bên kia, Lục Nguyên Thông dẫn Dương Chấn đến phòng của mình.
“Dương Chấn à, cháu thấy Tinh Tuyết thế nào?”
Lão tủm tỉm nói với Dương Chấn.
Anh ngẩn ra, đáp lời: “Tinh Tuyết tốt lắm ạ, cô ấy là một người vô cùng tốt bụng”.
“Chỉ vậy thôi sao?”
Lần này đến lượt Lục Nguyên Thông sửng sốt.
Dương Chấn lúng túng cười trừ, bổ sung thêm một câu: “Ngoài ra thì cô ấy còn xinh đẹp nữa ạ, chỉ là bọn cháu mới gặp nhau không lâu, chưa biết nhiều về đối phương”.
“Khà khà…”
Lục Nguyên Thông sảng khoái cười, xảo quyệt nhìn anh, híp mắt hỏi: “Vậy thì cháu có thích Tỉnh Tuyết không?”
Dương Chấn không ngờ lão gọi anh đến là để hỏi vấn đề này.
“Ông Lục, ông muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi ạP Anh đã lờ mờ đoán ra được,nhưng đó cũng chỉ là suy đoán, không thể tự nói ra.
Lục Nguyên Thông nâng một tách trà nóng lên, khẽ nhấp một ngụm rồi nói: “Tinh Tuyết là đứa cháu gái ông thương yêu nhất, ông luôn muốn tìm một người chồng thích hợp cho nó, chỉ là sinh ra trong gia tộc lớn thì rất nhiều chuyện đều không thể tự mình quyết định”.
“Ban đầu nếu không bị nhà họ Lý gây áp lực thì ông đã không cho phép Tỉnh Tuyết làm dâu nhà họ Lý rồi, nhưng con bé lại gặp được cháu!”
“Ông thấy Tinh Tuyết rất thích cháu, nếu cháu không chê thì ông muốn gả con bé cho cháu”.
“Không chỉ vậy, ông cũng bằng lòng nhường lại vị trí chủ gia tộc này cho cháu!”