Tiêu Chỉ Tinh bị đánh đến choáng váng, nhìn thấy nội dung hợp đồng mà Lưu Kỳ bảo cô ta đọc, khuôn mặt cô ta liền đờ đẫn.
“Chuyện này…chuyện này sao có thể như thế được?”
“Sao Vương tộc họ Tiết có thể chuyển nhượng tập đoàn Tân Thảo miễn phí cho Dương Chấn được?”
“Cậu ta chỉ là một kẻ lừa lọc thôi, lẽ nào Vương tộc họ Tiết cũng bị lừa rồi sao?”
Tiêu Chỉ Tinh lẩm bẩm, vẻ mặt không thể tin được.
“Bốp!”
Lưu Kỳ lại tát một phát nữa, lần này hắn dùng sức rất mạnh khiến cho Tiêu Chỉ Tinh bị ngã xuống đất, miệng đầy máu.
“Cút! Con đàn bà khốn khiếp, cút khỏi tập đoàn Tân Thảo ngay cho tôi!”
Lưu Kỳ rống lên: “Nếu không phải con đàn bà hèn hạ cô ngăn cản, làm sao tôi có thể làm lỡ chuyện tiếp đón chủ tịch chứ?”
“Phải rồi, còn cả con đàn bà đê tiện này nữa, cút đi luôn cho tôi!”
Lưu Kỳ nhìn nhân viên lễ tân đang run rẩy và hét lên đầy tức giận.
“Chủ tịch, văn phòng của cậu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, bây giờ tôi sẽ đưa cậu lên!”
Dương Chấn nhướng mày: “Đây là mệnh lệnh!”
Nghe thấy hai từ mệnh lệnh, Mã Siêu lập tức đứng thẳng, vẻ mặt cung kính và nghiến chặt răng.
Trước đây Dương Chấn đã nói với anh ta rằng khi Mã Siêu kết hôn sẽ tặng anh ta một món quà lớn, nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng Dương Chấn lại dễ dàng tặng cho mình một công ty có giá trị thị trường hàng chục tỷ tệ như thế này.
Anh ta cũng biết rằng Dương Chấn thực sự coi mình như anh em ruột thịt, anh làm tất cả những điều này cho anh ta để anh ta có thể lấy Ngải Lâm một cách nở mày nở mặt.
“Anh Chấn, em…”
Không đợi Mã Siêu nói xong, Dương Chấn nói một cách chắc nịch: “Tôi lệnh cho cậu, bây giờ lập tức ký tên mình vào hợp đồng”.
“Vâng!”
Lần này Mã Siêu không còn do dự nữa mà lớn tiếng đáp.
Từ lâu trong lòng anh ta đã coi Dương Chấn như người anh ruột của mình.
Anh ta mất bố mẹ từ khi còn nhỏ, người thân duy nhất là cô em gái mà anh ta biết, cho đến tận bây giờ vẫn không rõ liệu cô ta có còn sống trên thế giới này hay không.
Người côi cút lẻ loi một mình từ nhỏ như anh ta đi đến được như ngày hôm nay cũng đã phải chịu không ít cực khổ, đã không biết bao nhiêu lần anh ta mơ về một ngày nào đó có được một ngôi nhà và tìm được cô em gái của mình.
Hôm nay, mặc dù anh ta vẫn chưa tìm thấy em gái mình, nhưng Dương Chấn đã cho anh ta một ngôi nhà.
Tập đoàn Tân Thảo chính là ngôi nhà lớn nhất của anh ta để cưới hỏi Ngải Lâm.
“Anh không thể ký được!”
Lúc này, Tiêu Chỉ Tinh đột nhiên hét lên một tiếng, lao lên giật cây bút ký trên tay Mã Siêu.
“Dương Chấn, em biết sai rồi, em thực sự biết mình sai rồi, em không nên xem thường người khác”.
“Anh biết đấy, khi còn đi học, em đã từng thổ lộ với anh rằng em đã yêu anh rất nhiều năm rồi”.
“Anh nhất định phải chấp nhận em. Cho dù anh đã kết hôn rồi, không lấy được em nữa, nhưng em cũng bằng lòng làm người tình của anh, chỉ mong anh đừng đuổi em đi!”
“Nể tình em yêu anh như vậy, anh tặng lại tập đoàn Tân Thảo cho em có được không?”
“Anh vốn là chủ tịch tập đoàn Nhạn Chấn, chắc chắn không bận tâm đến chút tài sản là tập đoàn Tân Thảo này đây. Anh tặng nó cho em, em sẽ là người tình cả đời này của anh”.
Tiêu Chỉ Tinh như phát điên, cô ta lao lên nắm lấy cánh tay của Dương Chấn.
Các nhân viên của tập đoàn Tân Thảo xung quanh nhìn thấy bộ dạng không biết xấu hổ của Tiêu Chỉ Tinh, ai nấy đều cảm thấy thật đáng xấu hổ.
“Cút!”