Chương 1410:
Bạch Khánh chợt hiểu ra, vừa kinh sợ vừa khâm phục bố mình.
“Con hiểu rồi. Bố cũng không có ý định một mình độc chiếm Đế Thôn. Dù chúng ta có muốn nuốt trọn cũng không thể, vậy thì cứ liên thủ năm Vương tộc lại với nnhau, chờ sau khi các Vương tộc đoạt được Đế Thôn, chia phần cho từng nhà, thực lực sẽ tăng vọt”.
Bạch Khánh kích động nói: “Có khi Vương tộc còn có thể đặt chân vào hàng ngũ Hoàng tộc, rửa sạch mối nhục từ một trăm năm trước!”
“Cứ như vậy đi. Con tiếp tục ở lại Yến Đô, bây giờ bố sẽ liên hệ với các Vương tộc khác, tranh thủ sớm ngày chiếm được Đế Thôn”.
Bạch Vương nói xong liền cúp máy.
Cùng lúc đó, Dương Chấn giết xong Bạch Tuấn Hào lại đi tới trường mầm non.
Bây giờ là giờ đón trẻ. Anh đã không gặp con gái suốt một tuần nay, bỗng thấy rất nhớ cô bé.
Anh vẫn không dám lộ diện, chỉ ngồi trong xe nhìn qua cửa kính, thấy phụ huynh đã xếp thành hàng dài ở ngoài cửa trường mầm non.
Dương Chấn còn nhìn thấy Tần Nhã đang xếp hàng.
Nhiều ngày không gặp, sắc mặt cô tiều tụy hơn hẳn, dáng người cũng gầy đi rất nhiều. Dương Chấn thấy thế vô cùng đau lòng.
“Chờ anh một thời gian nữa thôi. Sau khi giải quyết xong Vương tộc, chúng ta sẽ có thể trở lại cuộc sống bình thường như xưa”.
Dương Chấn thầm nhủ.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt Tần Nhã đón con. Rốt cuộc Dương Chấn cũng được nhìn thấy con gái. Cô bé cũng tiều tụy như mẹ, trên mặt còn chất chứa bi thương.
“Mẹ ơi con nhớ bố rồi. Bao giờ bố mới về nhà?”
Tiêu Tiêu ngẩng đầu hỏi Tần Nhã, khóe mắt hoe đỏ.
Nói xong cô còn không dám nhìn con gái, sợ nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của cô bé.
“Mẹ lừa con!”
Tiêu Tiêu bỗng nghẹn ngào chực khóc: “Con biết tối nào mẹ cũng lén khóc”.
“Mẹ từng nói làm người phải thành thật. Mẹ nói cho con biết đi, có phải bố không cần chúng ta nữa, bố sẽ không về nhà nữa không?”
Thấy con gái cố nén nước mắt, Tần Nhã cũng không thể khống chế được cảm xúc của chính mình, nước mắt tuôn rơi.
Cô không biết phải trả lời con gái thế nào. Bởi vì đến tận bây giờ, cô vẫn không biết Dương Chấn có còn sống hay không.
Nếu còn sống, liệu vết thương của anh có nghiêm trọng lắm không?
Trong điện thoại của cô vẫn còn video ghi lại cảnh tượng Dương Chấn gặp tai nạn.
Cả người lẫn xe của anh đều bị xe tải hạng nặng tông vào, còn bị rất nhiều đất đá từ trên đỉnh núi rơi xuống vùi lấp. Tai nạn nghiêm trọng như vậy, dù Dương Chấn có còn sống thì chắc chắn cũng sẽ bị thương rất nặng.
Càng nghĩ Tần Nhã càng không thể tiếp nhận sự thật này. Cô không muốn khóc trước mặt con gái nhưng lại không khống chế nổi nước mắt của mình.
Thấy mẹ bật khóc, Tiêu Tiêu cũng cảm giác được gì đó, bỗng khóc rống lên: “Bố không cần chúng ta nữa rồi, bố không về nhà nữa. Bố là đồ lừa đảo. Rõ ràng bố đã nói sẽ ở bên con cả đời cơ mà…”
Tần Nhã ôm chặt con gái vào lòng, cố nén không khóc thành tiếng, nghẹn ngào không nói nổi một câu.
Dương Chấn ngồi trong chiếc xe màu đen dừng ở ven đường đã thấy được, cũng nghe thấy lời con gái nói.
Anh cảm thấy trái tim mình như tan nát. Dù là vợ hay con gái, anh đều không muốn họ phải rơi nước mắt.
Nhưng tạm thời anh không thể xuất hiện được. Có một số việc chỉ có thể do anh gánh chịu.
Mãi đến khi Tần Nhã đưa Tiêu Tiêu rời đi, Dương Chấn mới thở dài ra lệnh: “Lái xe!”
Trong văn phòng phó tổng giám đốc trên tầng cao nhất của tập đoàn Nhạn Chấn.
Tần Y đang ngồi bận rộn làm việc, trước bàn bày ra một đống tài liệu dày cộp.