Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1352:

 

“Chủ gia tộc, ý của ông là ba sát thủ bị Dương Chấn giết chết hôm nay có thực lực đạt đến Vương Cảnh hậu kỳ sao?”

 

Một nhân vật lớn tuổi trong nhà họ Tôn run rẩy nói: “Nói cách khác, Dương Chấn có thể giết cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ?”

 

“Cho nên thực lực của Dương Chấn ít nhất phải là Vương Cảnh đỉnh phong?”

 

“Mà thực lực năm chủ Vương tộc lớn ở Chiêu Châu là Vương Cảnh đỉnh phong, cũng có nghĩa là thực lực của Dương Chấn có thể tương đương với chủ Vương tộc?”

 

Người lớn tuổi nhà họ Tôn càng hỏi lại càng run rẩy hơn.

 

Tôn Húc nặng nề gật đầu: “Bây giờ, các ông đã biết tại sao tôi không chịu thỏa hiệp trong chuyện này rồi chứ?”

 

Bịch!

 

Người lớn tuổi nhà họ Tôn kia ngồi phịch xuống đất.

 

“Chủ gia tộc, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Ngay cả Vương tộc họ Tào cũng không phải là đối thủ của Dương Chấn, nhà họ Tôn chúng ta làm sao đối phó được với cơn giận của cậu ta chứ?”

 

Một người cầm quyền trong nhà họ Tôn vội hỏi.

 

Ánh mắt Tôn Húc lạnh dần: “Chuyện này, tôi tất sẽ có sắp xếp khác, các ông chỉ cần nhớ kỹ một việc, bất kể xảy ra chuyện gì cũng phải kiên định là chuyện này không liên quan gì với nhà họ Tôn, tất cả đều do Tào Trí bố trí”.

 

Mấy người cầm quyền trong nhà họ Tôn nghe vậy đều chấn động. Tôn Húc định đổ mọi trách nhiệm cho Tào Trí à?

 

Nhưng nghĩ đến sự đáng sợ của Dương Chấn, bọn họ chỉ có thể lựa chọn làm vậy.

 

Sau khi ra khỏi phòng họp, Tôn Húc đi thẳng tới phòng của Tôn Chí Kiều.

 

“Bác cả!”

 

Thấy Tôn Húc đến, Tôn Chí Kiều vội vàng bước tới đón, trên mặt còn hằn rõ dấu tay. Đó là do ông ta đánh cô ta trước lúc họp.

 

Tôn Húc khẽ gật đầu, nhìn dấu tay trên mặt Tôn Chí Kiều và chợt thở dài: “Chí Kiều, bác cả đánh cháu, cháu có trách bác không?”

 

Tôn Chí Kiều vội vàng lắc đầu: “Bác cả, nếu không nhờ có bác thì cháu chẳng có ngày hôm nay, nói không chừng đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Tôn từ lâu rồi. Bác đánh cháu cũng vì muốn tốt cho cháu thôi, sao cháu có thể trách bác được?”

 

“Tốt lắm, bác hỏi cháu một việc, cháu phải thành thật trả lời!”

 

Tôn Húc đột nhiên nghiêm mặt nói.

 

Tôn Chí Kiều dường như hiểu rõ Tôn Húc muốn hỏi gì, mặt tái đi nhưng vẫn gật đầu: “Bác cả, bác cứ hỏi!”

 

“Rốt cuộc chuyện xảy ra ở hầm trú ẩn của nhà họ Tôn hôm nay có liên quan tới cháu không?”

 

Tôn Húc hỏi.

 

Tôn Chí Kiều khẽ gật đầu, mắt đỏ hoe nói: “Bác cả, cháu không ngờ Dương Chấn lợi hại như vậy, ngay cả sát thủ Hồng Trần cũng không giết được anh ta!”

 

“Bác cả, cháu biết sai rồi, sau này cháu không dám làm vậy nữa! Cầu xin bác cả tha cho cháu!”

 

Tôn Húc vốn đã nghĩ đến đáp án này nhưng sau khi nghe Tôn Chí Kiều tự mình thừa nhận vẫn thấy khó chịu.

 

“Chí Kiều, chỉ cần cháu làm một việc cho nhà họ Tôn, bác sẽ tha thứ cho cháu!”

 

Tôn Húc nói.

 

Tôn Chí Kiều liên tục gật đầu: “Bác cả, bác bảo cháu làm gì cháu cũng sẵn lòng, cho dù có bảo cháu chết cũng được!”

 

“Được, vậy cháu chết ngay đi!”

 

Tôn Húc vừa dứt lời, một cao thủ phía sau ông ta chợt rút ra một khẩu súng lục và bắn vào tim của Tôn Chí Kiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK