Quan Duyệt đỏ mắt hỏi ngược lại Quan Hân.
“Bốp!”
Quan Hân tát mạnh vào mặt Quan Duyệt, giận dữ nói: “Mày câm miệng cho tao!”
“Ông nội bảo mày lập gia đình, mày nói mình ghét đàn ông, bây giờ thì hay rồi, mày lại đi đỡ đạn cho đàn ông”.
“Mày chết rồi thì thôi. Nhưng mày chết rồi việc liên hôn với Hoàng tộc phải làm sao? Phá hỏng việc của nhà họ Quan mày gánh vác nổi không?”
Quan Duyệt cắn răng nói, nếu không phải hai tay đang bị trói chặt, dù có liều mạng cô ta cũng phải đánh trả lại.
“Quan Hân chị hãy nhớ kỹ cho tôi. Sẽ có một ngày tôi trả lại cho chị cái tát này!”
Hai mắt Quan Duyệt nhìn chằm chằm Quan Hân nói.
Cả người Quan Hân không tự chủ được run lên, cánh tay vừa mới nâng lên lại không thể đánh xuống.
Ở nhà họ Quan, Quan Duyệt chính là một người khác biệt. Cô ta có sức mạnh kinh người, trong đám con cháu không có ai là đối thủ của cô ta cả.
“Tao đợi!”
Tuy Quan Hân sợ hãi nhưng mồm mép cũng không chịu thua kém, nghiến răng nói.
Thấy Quan Hân không nói gì nữa, Quan Duyệt cũng không muốn nói gì thêm, hai mắt nhắm chặt giống như đang nghỉ ngơi.
Hai mươi phút sau, chiếc RV chậm rãi lái vào sân một căn biệt thự.
“Xuống xe đi!”
Quan Hân lạnh giọng nói.
Lúc này Quan Duyệt mới mở mắt ra nhíu mày nói: “Đây là đâu? Tại sao các người muốn dẫn tôi tới đây?”
Quan Duyệt vốn nghĩ bây giờ Quan Hân muốn đưa cô ta về Vương thành Quan nhưng không ngờ cô ta lại bị dẫn tới một căn biệt thự riêng này.
“Mày nói thử xem mày đã đỡ đạn thay sư phụ mình, vậy sau khi sư phụ mày biết mày bị bắt đi liệu anh ta có tự mình đến đây cứu mày không?”
Quan Hân cười híp mắt nhìn Quan Duyệt hỏi.
“Quan Hân, chị đang đùa với lửa, cẩn thận có ngày chết cháy đấy!”
Quan Duyệt chợt thấy tức giận.
Không phải cô ta lo lắng cho Dương Chấn, mà là lo lắng hành động của Quan Hân sẽ khiến Dương Chấn tức giận, từ đó khiến mối quan hệ của nhà họ Quan và Dương Chấn càng lúc càng xa.
Tuy cô ta không muốn trở thành vật hy sinh của gia tộc, nhưng cũng biết mình là người của nhà họ Quan.
Khoảng thời gian này vì tìm kiếm Dương Chấn, cho nên cô ta hiểu rất rõ mọi chuyện của Dương Chấn.
Có thể nói bây giờ ở Yến Đô chỉ có Dương Chấn mới là người có khả năng trở thành Vương của Yến Đô nhất.
Là con cháu trong Vương tộc, cô ta hiểu rất rõ tính quan trọng của Vương của Yến Đô. Đó chính là nhân vật có thể thống lĩnh Đế Thôn.
Trăm năm trước, người đã hạ năm Hoàng tộc lớn, trong đó có nhà họ Quan xuống thành năm Vương tộc chính là đến từ Đế Thôn.
Có thể tưởng tượng được, nền tảng của Đế Thôn hùng hậu cỡ nào. Lỡ như đắc tội với một cao thủ rất có khả năng kế thừa Đế Thôn thì đó sẽ là tai họa đối với nhà họ Quan.
“Chơi với lửa có ngày chết cháy?”
Quan Hân phì cười, khinh thường nói: “Chắc không phải mày cho rằng Dương Chấn có tư cách trở thành Vương của Yến Đô thật đấy chứ?”
Quan Duyệt nhìn Quan Hân chằm chằm, đỏ mắt nói: “Tôi khuyên chị đừng làm như vậy, bằng không chị sẽ không gánh nổi hậu quả đâu!”