Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1876:

 

“Còn hai tháng nữa là Ngải Lâm sinh rồi đúng không? Tôi chúc mừng trước nhé, Ngải Lâm sắp làm mẹ rồi, Mã Siêu cũng sắp làm bố rồi”.

 

Dương Chấn bình tĩnh cười dịu dàng.

 

Mã Siêu và Ngải Lâm thì không cười nổi, Mã Siêu siết chặt nằm đấm, ánh mắt không cam tâm.

 

Anh ta biết Dương Chấn nói đúng, với thực lực bây giờ của anh ta, nếu anh ta đi theo Dương Chấn thì không giúp được gì mà còn thành gánh nặng của Dương Chấn.

 

“Anh Chấn!”

 

Mắt Mã Siêu đỏ hoe, nghẹn ngào: “Anh hứa với em là phải bình an trở về!”

 

Ngải Lâm cũng nghẹn ngào: “Đúng vậy, cậu phải bình an trở về! Cậu là bố nuôi của con tôi, cậu phải về!”

 

“Đúng, con em không thể không có bố nuôi được!”, Mã Siêu nói.

 

“Được, tôi hứa với hai người tôi sẽ bình an trở về!”

 

Dương Chấn mỉm cười, nét mặt kiên quyết: “Không những là vì hai người mà còn vì con trai nuôi chưa chào đời của tôi nữa đúng không?

 

Hoặc là con gái nuôi?”

 

“Cậu Chấn, cậu yên tâm đi, chúng tôi sẽ đi trốn, tuyệt đối không làm cậu phải lo”.

 

Ngải Lâm nói rồi kéo Mã Siêu xoay người đi.

 

Họ hiểu rõ thời gian Dương Chấn ở lại Yến Đô không còn nhiều, phải gặp những người khác nữa. Họ chiếm thêm một giây của Dương Chấn thì cũng tương đương với chiếm một giây thời gian Dương Chấn ở bên vợ con.

 

Nhìn hai vợ chồng rời đi, mát Dương Chấn cũng ươn ướt. Nếu không phải bất đắc dĩ thì anh đâu nỡ làm như vậy?

 

“Anh Chấn!”

 

Dương Chấn vừa đến là Phùng Tiểu Uyển thấy anh ngay, sau khi Mã Siêu và Ngải Lâm đi rồi cô ấy mới làm phiền Dương Chấn.

 

“Tiểu Uyển, Anh Chấn về rồi đây!”

 

Dương Chấn cười khẽ.

 

Anh đã hứa với thần y Phùng là phải bảo vệ Phùng Tiểu Uyển nhưng anh không biết sau này anh có thể tiếp tục bảo vệ cô ta hay không.

 

“Em đi theo anh Siêu của em đi!”

 

Dương Chấn chỉ nói một câu.

 

Ban nãy lúc anh nói với Mã Siêu và Ngải Lâm, Phùng Tiểu Uyển đã đến rồi nên không cần phải giải thích nhiều.

 

Anh đến là để gặp người thân và bạn bè lần cuối rồi mới yên tâm rời đi.

 

Mắt Phùng Tiểu Uyển đỏ hoe, nước mắt rưng rưng, nhìn Dương Chấn chằm chăm, vẻ mặt đau lòng.

 

“Anh Chấn, anh phải bình an trở về!”

 

Một lúc lâu sau, cuối cùng Phùng Tiểu Uyển cũng lên tiếng, giọng cực kỳ nghẹn ngào.

 

Dương Chấn duõi tay xoa đầu Phùng Tiểu Uyển, cười nói: “Yên tâm đi, Anh Chấn của em mạng lớn lắm, giống như con gián đánh mãi không chết. Chắc chắn anh sẽ về, anh đã hứa với thần y Phùng là sẽ bảo vệ em cả đời mài”

 

“Anh Chấn, em sẽ đợi anh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK