Chương 1771:
“Ha ha, tới hay lắm!”
Đoàn Vô Nhai cười lớn, hai tay năm chặt tung đấm.
“Bịch bịch bịch!”
Cuộc va chạm kịch liệt khiến cả không gian như bị xé rách. Mỗi cú đấm của Đoàn Vô Nhai như mang theo uy lực của thiên đạo, rung chuyển đất trời.
Nhưng dù sao ông ta cũng chỉ có một mình.
Sau khi năm cao thủ Thần Cảnh đồng loạt đánh hết sức, ông ta cũng bị trúng đòn.
Tuy nhiên, ông ta không hề cảm thấy đau đớn, ý chí chiến đấu vẫn hừng hực, càng thêm điên cùng.
“Cút hết cho tôi!”
Ông ta gào lên đấm mạnh ra, cả không gian như bị chấn động.
“Bịch!”
Kim Cương bị đấm trúng, lập tức phun máu bay ngược ra ngoài.
“Cút!”
Cú đấm tiếp theo rơi trúng vào người tổng chỉ hội trưởng Hồng.
Tổng chỉ hội trưởng Hồng cũng phun ra một ngụm máu, bị đánh bay khỏi vòng quyết chiến.
Năm cao thủ Thần Cảnh dồn hết sức đánh lại bị Đoàn Vô Nhai liên tiếp đánh bại hai người trong nháy mắt.
Nhưng Kim Cương và tổng chỉ hội trưởng Hồng đều mới bước vào Thần Cảnh, thế nên có thể trụ lại đến giờ đều là nhờ ưu thế về số lượng.
Với thực lực của bọn họ, bị Đoàn Vô Nhai có thực lực Thần Cảnh hậu kỳ đánh trúng chỉ có thể bại trận.
Thoáng chốc, Hiệp hội Võ thuật chỉ còn sót lại một cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ, Hoàng tộc họ Long cũng chỉ còn một cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ và một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ.
“Khốn kiếp, chết đi!”
Cả ba đều bị Đoàn Vô Nhai chọc giận, đồng loạt xông lên tấn công.
Trong mát Đoàn Vô Nhai hiện lên vẻ nghiêm trọng. Mấy người ông ta đã loại đều có cảnh giới thấp hơn ông ta, nhưng hiện giờ dù chỉ còn ba người nhưng đều có thực lực rất mạnh.
Lúc này, ông ta cảm thấy thể lực của mình đã sắp cạn kiệt, chẳng chống đỡ được bao lâu nữa.
Có lẽ chỉ có thế trông chờ Dương Chấn ra tay.
Lúc này, ông ta cảm thấy thể lực của mình đã sắp cạn kiệt, chẳng chống đỡ được bao lâu nữa.
Có lẽ chỉ có thể trông chờ Dương Chấn ra tay.
Đúng lúc ấy, Dương Chấn bỗng lên tiếng: “Nếu ông không kiên trì nổi, chắc là chỉ còn đường chết. Tôi không còn sức đấu tiếp nữa!”
“Cái gì?”
Lời Dương Chấn nói khiến Đoàn Vô Nhai cảm thấy như sét đánh bên tai.
Ông ta cứ nghĩ Dương Chấn bảo mình nghênh chiến là để rèn luyện, không hề nghĩ tới anh thực sự đã kiệt sức.
Nhưng mà ông ta cũng sắp không xong rồi!
“Liều mạng vậy!”
Đoàn Vô Nhai hoàn toàn từ bỏ ý định ỷ lại vào Dương Chấn, nghiến răng lao tới.