Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1697:

 

“Ha ha, nhiều năm không gặp, không ngờ hội trưởng Hoa vẫn nhớ tôi”.

 

Long Hoàng cười lớn, không hề có vẻ tức giận.

 

Hoa Anh Kiệt cũng mỉm cười: “Không ngờ là Long Hoàng thật, chia tay hơn bốn mươi năm, không ngờ chúng ta vẫn có cơ hội trò chuyện đấy”.

 

Long Hoàng cười ha hả: “Hội trưởng Hoa, trong cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô vào ba ngày sau, ông nắm chắc mấy phần thế?”

 

Hoa Anh Kiệt không hề che giấu sự kiêu ngạo của mình, nói luôn: “Mười phần!”

 

“Với cảnh giới võ thuật của tôi bây giờ, khắp Chiêu Châu, có ai xứng làm đối thủ của tôi chứ?”

 

“Chỉ là Yến Đô mà thôi, ai có thể ngăn tôi nắm giữ Đế Thôn đây?”

 

“Ba ngày sau, thần cản giết thần. Phật cả giết phật!”

 

Tuy đang gọi điện thoại nhưng Long Hoàng vẫn cảm nhận được sát khí.

 

Lão ta lập tức nhíu mày, giọng điệu của Hoa Anh Kiệt nghe rất ngông cuồng cũng thể hiện rõ sự tự tin của Hoa Anh Kiệt.

 

Nhưng lão ta vẫn hiểu Hoa Anh Kiệt muốn nói gì.

 

Rõ ràng lão ta đang nói cho Long Hoàng cũng không thể thay đổi việc lão ta thừa kế Dế Thôn, trên khắp Chiếu Châu, không ai có thể ngăn cản lão ta cả.

 

“Hội trưởng Hoa đúng là tự tin thật đấy!”

 

Long Hoàng híp mắt: “Không biết hội trưởng Hoan còn nhớ câu tôi đã nói khi giúp đỡ ông vào bốn mươi năm không?”

 

“Ồ”

 

Hoa Anh Kiệt giả vờ không biết: “Tôi chỉ nhớ Long Hoàng đã giúp tôi mà thôi, còn về việc Long Hoàng từng nói gì thì thôi quên mất rồi”.

 

Lời đáp của Hoa Anh Kiệt khiến cơn giận trong lòng Long Hoàng lên đến đỉnh điểm.

 

“Tức là hội trưởng Hoa đã quên rồi à!”

 

Long Hoàng nói bằng giọng tức giận: “Nếu ông quên thì tôi có thể nhắc cho ông nhớ”.

 

“Ha ha, không cần đâu!”

 

Hoa Anh Kiệt cười lạnh: “Bao năm qua, số người từng giúp tôi không đến một trăm thì cũng phải mấy chục, tôi cũng không thể nhớ hết những lời mà họ nói được chứ?”

 

“Nếu tôi không nhớ nhầm, hơn bốn mươi năm trước, Long Hoàng đã cho tôi một nghìn tệ đúng không?”

 

“Bây giờ tôi trả Long Hoàng mười triệu, báo đáp gấp mười nghìn lần, chắc đã đủ rồi chứ?”

 

“Đương nhiên, nếu Long Hoàng nghĩ mười triệu không đủ thì tôi sẽ đưa thêm, hai mươi triệu, được chứ?”

 

Hoa Anh Kiệt nói bằng giọng trêu ngươi và mỉa mai.

 

“Nếu vậy thì quên đi! Tôi cũng không cần tiền của hội trưởng Hoa”.

 

Long Hoàng cố nén giận: “Hơn nữa sau bao năm như thế, số người tôi đã giúp không được một trăm thì cũng phải mấy chục, cũng không thể trông chờ họ nhớ ân tình của tôi hết nhỉ?”

 

“Không sao đâu, tôi gặp nhiều kẻ vô ơn lắm rồi, không vấn đề gì hết”.

 

Long Hoàng nói rồi cúp máy luôn.

 

“Loảng xoảng!”

 

Sau khi cúp máy xong, Long Hoàng hất luôn đĩa trái cây và chén trà trên bàn trà xuống, như thể đang trút giận.

 

Đến cảnh giới như Long Hoàng, những chuyện bình thường rất khó khiến lão ta nổi giận, không ngờ lúc này lão ta lại ném đồ để trút giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK