Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1105:

 

Quan Vương rất thông minh, không thăm dò thân phận của anh, cũng không nhắc lại chuyện trước kia, giống như tất cả đều đã qua.

 

Dù sao đây cũng là bữa tiệc tiễn Quan Trấn Hải. Đương nhiên Quan Vương vẫn phải coi việc chào từ biệt Quan Trấn Hải là quan trọng nhất.

 

Quan Trấn Hải cũng rất cảm động, sau ba lần rượu, liên tục cam đoan mình mãi mãi là người của Vương tộc họ Quan.

 

Bữa tiệc kết thúc, Dương Chấn đứng dậy nói: “Cảm ơn Quan Vương chiêu đãi cơm ngon rượu ngon. Tôi phải đi rồi”.

 

Vũ Ninh cũng đứng dậy: “Tôi rời khỏi Hoàng tộc họ Vũ đã lâu, cũng nên trở về báo cáo rồi”.

 

“Được, nếu hai người đều có việc, tôi không giữ lại nữa. Để tôi tiễn hai người!”

 

Quan Vương đích thân dẫn theo người trong gia tộc tiễn Dương Chấn và Vũ Ninh tới tận cổng Vương thành Quan.

 

Trước khi đi, Quan Vương nói với Quan Duyệt: “Sau này cháu phải báo đáp sư phụ của cháu thật tốt. Vương tộc họ Quan mãi là nhà của cháu. Khi nào cháu muốn về, chúng ta đều hoan nghênh”.

 

Quan Duyệt gật đầu đáp: “Cảm ơn Quan Vương!”

 

“Cậu Ninh gửi lời hỏi thăm cho Vũ Hoàng giúp tôi!”

 

Quan Vương lại nhìn Vũ Ninh nói.

 

Vũ Ninh cười gật đầu: “Nhất định rồi!”

 

Bốn người rời khỏi phủ Quan Vương.

 

Mãi đến khi đi khỏi phủ Quan Vương thật xa, Vũ Ninh mới trầm giọng nói: “Không hổ là Quan Vương, làm việc rất quyết đoán”.

 

Dương Chấn chỉ cười không nói, biết rõ ý đồ của Quan Vương.

 

Lúc Quan Vương phi chiếc thẻ đen chứa hai trăm tỷ về phía anh đã dùng sức mạnh của cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, thế nhưng vẫn bị Dương Chấn dễ dàng đón lấy.

 

Sau đó, Dương Chấn dùng sức mạnh của Vương Cảnh đỉnh phong trả lại thẻ.

 

Tuy Quan Vương là cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong nhưng lão ta không ngờ Dương Chấn cũng có được sức mạnh này, chủ quan khinh địch nên mới bị thương.

 

Chính vì vậy, lão ta mới bị anh dọa sợ.

 

Trong mắt Quan Vương, ít nhất Dương Chấn cũng phải là cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, dù là lão ta cũng chưa chắc có thể đánh bại.

 

Đã vậy chẳng bằng hi sinh Quan Hồng Nghị, xoa dịu lửa giận của anh.

 

Lại mượn chuyện mở tiệc tiễn Quan Trấn Hải, tỏ thái độ nhún nhường, chủ động mời Dương Chấn và Vũ Ninh.

 

Mặc dù không thể tạo quan hệ tốt đẹp với Hoàng tộc họ Vũ và Dương Chấn chỉ bằng bữa cơm này nhưng ít nhất cũng có thể giảm bớt địch ý của Dương Chấn xuống mức thấp nhất.

 

Không chỉ vậy, ngay trong bữa cơm vừa rồi, Quan Vương còn hứa hẹn sẽ rút toàn bộ người ở Yến Đô về.

 

Trước Vương tộc họ Quan, Vương tộc họ Tiết cũng đã rút lui khỏi Yến Đô.

 

Tức là hiện giờ chỉ còn người của ba Vương tộc vẫn đang ở Yến Đô.

 

“Cậu Chấn, với thực lực của cậu muốn trở thành Vương của Yến Đô dễ như trở bàn tay. Không biết cậu có hứng thú không?”

 

Vũ Ninh bỗng dè dặt hỏi, sợ vấn đề này sẽ chọc giận Dương Chấn.

 

Ông ta lại vội vàng nói thêm: “Nếu Cậu Chấn có ý định này, Hoàng tộc họ Vũ đồng ý giúp đỡ. Tôi cũng có thể cam đoan chỉ cần cậu thừa kế Đế Thôn, Hoàng tộc họ Vũ sẽ không mơ tưởng gì tới Đế Thôn”.

 

Dương Chấn không lên tiếng, chỉ cười híp mắt nhìn chằm chằm Vũ Ninh.

 

Vũ Ninh chợt thấy hoảng hốt, giống như bị Dương Chấn nhìn thấu tâm tư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK