Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1479:

 

“Khi hợp sức với nhau, mười hai tướng Long Môn của ông có thể phát huy thực lực bán bộ Thần cảnh, chắc họ luyện theo phương pháp phối hợp nào à?”

 

Dương Chấn hỏi, rất hứng thú với năng lực của mười hai tướng Long Môn.

 

Long Đằng gật đầu: “Đúng là họ có luyện theo một phương pháp phối hợp, nhưng yêu cầu của phương pháp này rất cao, phải đủ mười hai người, hơn nữa họ phải sở hữu thực lực tương tự, nếu có ai yếu hơn hay mạnh hơn một chút thì họ cũng không thể giữ được trạng thái tốt nhất đâu”.

 

“Thì ra là thế!”

 

Dương Chấn gật nhẹ đầu.

 

Lần đầu tiên anh thấy thủ đoạn võ thuật kiểu này, anh cũng không nghi ngờ lời giải thích của Long Đằng.

 

Nếu loại thủ đoạn này dễ học thì có lẽ nhà họ Long đã quay về Hoàng tộc họ Long từ lâu.

 

Nếu muốn bồi dưỡng được mười hai cao thủ như thế, đúng là phải tốn rất nhiều tiền của.

 

“Cậu Chấn, rất xin lỗi, chúng tôi đã khiến cậu thất vọng rồi!”

 

Đúng lúc này, Trịnh Tam Phong dẫn hai cao thủ khác vào, áy náy nói.

 

Dương Chấn mỉm cười: “Có gì đâu mà thất vọng, thủ đoạn tổng hợp sức mạnh của mười hai người kiểu này đúng là rất khó đối phó”.

 

“Các ông đừng.”

 

Lúc Long Đằng rời khỏi tập đoàn Nhạn Chấn đã cách giờ tan tầm hơn một tiếng.

 

Không ai biết Dương Chấn và Long Đằng đã nói chuyện gì, chỉ có bọn họ mới biết nội dung buổi nói chuyện chiều nay sẽ ảnh hưởng đến cả thế cục của Yến Đô.

 

Dương Chấn về đến nhà, trên bàn ăn đã bày đầy ắp món ăn. Hai chị em Tần Nhã và Tần Y đeo tạp dề, đang bận rộn trong bếp.

 

“Bố!”

 

Gần nửa tháng nay Tiêu Tiêu đã không gặp bố, vừa thấy Dương Chấn cô bé kích động nhào tới.

 

“Tiêu Tiêu!”

 

Dương Chấn giang hai tay ra ôm cô bé đang chạy tới vào lòng.

 

“Bố, Tiêu Tiêu nhớ bố muốn chết!”

 

Tiêu Tiêu hôn lên mặt Dương Chấn một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy phấn khích.

 

“Bố cũng nhớ Tiêu Tiêu!”

 

Dương Chấn mỉm cười, lấy một hộp quà đã gói kỹ ra đưa cho Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, đây là quà bố tặng con, con mở ra xem có thích không?”

 

“Wa!”

 

Dương Chấn vừa vào cửa, Tiêu Tiêu chỉ lô ôm bố, lúc này mới phát hiện bố còn chuẩn bị quà cho mình thì kinh ngạc thốt lên, sau đó vội mở hộp quà ra.

 

“Công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn!”

 

Vừa mở hộp quà ra, cô bé liền nhìn thấy hộp quà mô hình lắp ráp tinh xảo, trên hộp quà còn vẽ công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn.

 

“Bố, Tiêu Tiêu yêu bố nhất!”

 

Tiêu Tiêu mở hộp quà ra, bày toàn bộ mô hình lắp ráp lên bàn trà, vẻ mặt vô cùng phấn chấn, sau đó lại chạy tới hôn lên mặt Dương Chấn.

 

“Ha ha!”

 

Dương Chấn nhất thời cười to: “Tiêu Tiêu thích là được rồi!”

 

Dương Chấn nhìn Tiêu Tiêu bằng ánh mắt tràn ngập yêu chiều. Nếu để cao thủ của Liên minh Vương tộc thấy được dáng vẻ lúc này của Dương Chấn chắc bọn họ sẽ há hốc mồm.

 

Ác quỷ trong mắt bọn họ cũng có một vẻ mặt như vậy.

 

“Dương Chấn!”

 

Tần Đại Dũng cũng ngồi trên xe lăn đi tới, nước mắt lưng tròng nhìn Dương Chấn.

 

“Bố!”

 

Dương Chấn có thể cảm nhận được sự vui mừng của Tần Đại Dũng khi nhìn thấy anh, trong lòng nhất thời dâng trào cảm xúc.

 

“Bố, con xin lỗi, đã làm bố lo rồi!” Dương Chấn áy náy nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK