Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1039:

 

Xét về căn bản, Mễ Tuyết gặp phải tai nạn này, anh chính là đầu sỏ gây nên.

 

Quan Hân muốn tìm người ám sát Mễ Tuyết chính là để nhằm vào anh.

 

Dương Chấn đã sớm nghĩ tới, mỗi người thân bên cạnh mình đều ở trong tình trạng nguy hiểm.

 

Anh không nên để cho Mễ Tuyết và Mã Siêu nhận nhau ở ngay trong ngày hôn lễ của Mã Siêu.

 

Dù có nhận lại nhau cũng có thể để bọn họ gặp lại trong một tình huống riêng tư hơn.

 

Anh lấy điện thoại ra, bấm một dãy số đã phủ bụi từ lâu.

 

Nếu không phải vì Mễ Tuyết, có lẽ cả đời anh cũng sẽ không gọi cho số điện thoại này.

 

Giọng Dương Chấn còn mang theo đôi chút cầu khẩn.

 

Chỉ lát sau, đầu bên kia truyền đến một giọng nói già nua: “Được!”

 

Tuy chỉ là một chữ nhưng lại khiến cho Dương Chấn có cảm giác trút được gánh nặng.

 

Bất kể thế nào, bất hạnh mà Mễ Tuyết gặp phải hiện nay đều do anh mà ra.

 

Ngay khi Dương Chấn chuẩn bị cúp điện thoại, giọng nói già nua kia bỗng vang lên một lần nữa: “Cậu không thử tính đến chuyện tiếp quản Đế Thôn sao?”

 

Dương Chấn bỗng sửng sốt, anh thật sự không ngờ, một người vốn dĩ trước nay không hỏi đến chuyện thế sự lại có lúc quan tâm đến thế tục như vậy.

 

Trầm mặc hồi lâu, Dương Chấn mới lên tiếng: “Tạm thời không có tính toán này”.

 

“Tầm ảnh hưởng của Đế Thôn vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu, nếu cậu có thể nắm được Đế Thôn trong tay thì chí ít cũng có thể bảo đảm sự an toàn của những người bên cạnh cậu”.

 

Người kia lại nói thêm: “Tôi chỉ tiện thể đề cập tới thôi, về phần lựa chọn thế nào, đều do cậu quyết định”.

 

“Mặt khác, tôi sẽ sắp xếp cho một vị bác sĩ hàng đầu tới chỗ cậu, nhưng có chữa khỏi được cho cô gái kia không, tôi không thể bảo đảm”.

 

Dương Chấn trầm giọng: “Coi như tôi nợ ông một lần”.

 

“Không cần khách sáo!”

 

Đối phương nói xong bèn cúp điện thoại.

 

Không ai hay biết, vì một cuộc điện thoại này, Dương Chấn đã phải trả một cái giá lớn thế nào.

 

Dương Chấn không ở lại bệnh viện quá lâu, sau khi gọi điện thoại xong bèn rời khỏi đây luôn.

 

Anh vừa mới lên xe thì chuông điện thoại đã đổ, Tiền Bưu gọi tới.

 

“Cậu Chấn, tôi đã tra ra được tung tích của Quan Duyệt, ba giờ trước, cô ấy đã bị mang về Vương thành Quan rồi”.

 

Tiền Bưu trầm giọng nói: “Nếu tôi đoán không lầm thì người cướp Quan Duyệt đi chính là người của Vương tộc họ Quan”.

 

Trước đó Dương Chấn đã đoán ra chuyện này, anh chỉ còn thiếu bằng chứng mà thôi.

 

Nay đã biết Quan Duyệt bị mang về Vương thành Quan, anh gần như có thể chắc chắn, người cướp Quan Duyệt đi chính là người của Vương tộc họ Quan.

 

“Được rồi, tôi đã biết!”

 

Dương Chấn nói.

 

Chỉ cần không phải do người khác mang Quan Duyệt đi, anh có thể yên tâm phần nào.

 

Vương tộc họ Quan muốn cướp Quan Duyệt về, hẳn là để gả Quan Duyệt vào Hàng tộc, lấy hôn nhân của cô ta để tạo quan hệ với Hoàng tộc.

 

Nếu đã thế, Vương tộc họ Quan nhất định sẽ dốc hết sức để chữa trị cho Quan Duyệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK