Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 164: YÊU CẦU KIỂM TRA TÀI SẢN

Nhưng lúc này, Dương Chấn lại nghĩ đến một chuyện khác.

Tổ chức vận chuyển gái đẹp đến Tắm Rửa Hoàng Hà có liên quan gì đến nhà họ Mạnh hay không?

Vốn Dương Chấn đã nghi ngờ đến những gia tộc giàu có ở ngoài tỉnh thành rồi, có thể làm công tác bảo mật đến mức này, thậm chí ngay cả anh cũng không điều tra được, thế lực này sau lưng chắc chắn sẽ dính líu đến rất rộng, cho nên mới không điều tra được.

Có thể làm ra loại thế lực này, tạm thời xem ra chỉ có tám gia tộc ở Yên Đô, còn có các gia tộc giàu có đứng đầu tỉnh thành.

Nhưng tám gia tộc ở Yên Đô đều khinh thường không thèm làm loại chuyện này, cho nên nói mọi dấu vết đều chỉ hướng vào gia tộc giàu có ở tỉnh thành.

Đương nhiên đây chỉ là suy đoán bước đầu mà thôi, dù sao trừ những thế lực đứng đầu ở ngoài ra, còn có một số thế lực mạnh mẽ âm thầm.

“Cậu đi tìm người đi!”

Dương Chấn ra lệnh, Mã Tuân yên lặng biến mất trong đám đông.

Quan Tôn Sắc cũng không rõ Dương Chấn đến đây để làm gì, cẩn thận nói: “Cậu Dương, chúng ta đi vào đại sảnh buổi đấu giá sao?”

“Được!”

Trên cơ bản Dương Chấn đã xác định rất có khả năng Hạ Hà bị xem như vật phẩm bán đấu giá.

“Ông có quan hệ như thế nào với nhà họ Trang?”

Lúc đi thang máy, Dương Chấn đột nhiên hỏi.

Tuy Quan Tôn Sắc không tiếp xúc quá nhiều với Dương Chấn, những sau khi nhà họ Quan thần phục rồi, Dương Chấn lập tức ra lệnh cho ông vứt bỏ toàn bộ các vụ làm ăn có tính chất phạm tội nhẹ, cũng đủ để nói lên Dương Chấn vô cùng chính nghĩa.

Bây giờ Dương Chấn đột nhiên hỏi vậy, Quan Tôn Sắc không khỏi run lên, vội vàng nói: “Cậu Dương, cậu đừng hiểu lầm, tôi không quá thân thiết với nhà Trang, lần này cũng là vị bị nhà họ Mạnh mời, bất đắc dĩ mới phải tham gia buổi đấu giá hôm nay.”

“Vậy thì tốt!”

Dương Chấn gật đầu, sau đó lại cảnh cáo: “Vẫn là câu nói đó, nếu để tôi biết nhà họ Quan dám đặt chân vào những vụ làm ăn mang tính chất phạm tội nhẹ, vậy thì nhà họ Quan không cần phải tồn tại nữa!”

Quan Tôn Sắc sợ hãi hai chân mềm nhũn, vội vàng nói: “Xin cậu Dương cứ yên tâm, việc làm ăn của nhà họ Quan đã đi vào quỹ đạo từ lâu.”

Khi nói chuyện, hai người đã đi đến đại sảnh tầng cao nhất nơi tổ chức buổi đấu giá.

Trong đại sảnh buối đấu giá to lớn này, bây giờ khắp nơi đều là các gia tộc đứng đầu và thuộc top trên của tỉnh Giang Bình.

Còn các gia tộc thuộc top hai hoàn toàn không có tư cách nhận được thư mời.

Mà xung quanh đại sảnh, có mấy chục bảo tiêu mặc đồ vest cảnh giác quan sát tìm kiếm bất cứ kẻ nào khả nghi.

“Dương Chấn!”

Một giọng nói đầy vẻ kinh ngạc và vui sướng vang lên.

Dương Chấn theo bản năng quay sang nhìn, lập tức nhìn thấy Tô San mặc đầm dạ hội đang cười tủm tỉm bước đến.

“Ông Quan, ông cũng đến à!”

Tô San chào hỏi Quan Tôn Sắc.

Cô thầm hoảng sợ, thấy Quan Tôn Sắc lại không dám đứng sóng vai cùng Dương Chấn, lùi xuống đứng sau Dương Chấn chừng nửa bước chân.

Côc phát hiện điểm này, giống như phát hiện ra một đại lục mới.

Cô hoàn toàn không biết gì về thân phận của Dương Chấn, cũng chỉ mới tiếp xúc với Dương Chấn được hai lần.

Quan Tôn Sắc cười cười, nhìn Tô San nói: “Thì ra là San San à, sao ba của cháu không đến?”

Tô San mỉm cười: “Ba của cháu có việc không đến được, bảo con đến thay ông ấy.”

Vì Tô San mới về nước không bao lâu, lại được bảo vệ rất kỹ nên không có bao nhiêu người biết được thân phận của cô.

Nhưng Quan Tôn Sắc là gia chủ của một trong bốn gia tộc lớn ở Giang Châu, lập tức hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.

Trần Anh Tuấn là một trong số đó, đợi đến khi anh phát hiện Tô San đang vui vẻ cười đùa nói chuyện với Dương Chấn, sắc mặt lập tức sa sầm xuống.

“Sao thằng nhóc kia có thể vào được vậy?”

Viên Mộc nhíu mày hỏi.

Trần Anh Tuấn cắn răng: “Chắc chắn là con nhỏ đê tiện kia đã dẫn anh ta vào!”

“Ý anh là Tô San, con gái của nhà giàu nhất Giang Châu, cũng là người đính hôn từ nhỏ với anh đó hả?”

Em trai Viên Mộc, Viên Thiệu hỏi.

Ba người bọn họ được gọi là ba kiếm khách của Châu Thành, quan hệ vốn không phải dạng thường, hiểu rất rõ chuyện của Trần Anh Tuấn.

Trần Anh Tuấn khẽ gật đầu, cắn răng nói: “Cái con nhỏ đê tiện này, tôi theo đuổi cô ta lâu như vậy, cô ta không thèm xem tôi ra gì, lại đi cười đùa vui vẻ với một thằng con rể của một gia tộc nhỏ!”

“Tôi đi xử thằng nhóc đó giúp anh!”

Viên Thiệu cười nói.

“Khoan đã!”

Trần Anh Tuấn vội vàng kéo cánh tay Viên Thiệu, mặt mày nghiêm túc nói: “Thằng nhóc đó khá giỏi võ, ngay cả hai tên vệ sĩ bên người của tôi cũng không phải là đối thủ của anh ta!”

“Ồ?”

Viên Mộc hơi kinh ngạc: “Giỏi vậy à?”

Tuy anh rất tin tưởng vào thực lực của bản thân, nhưng cũng không phải là người xúc động.

Vệ sĩ bên cạnh Trần Anh Tuấn đều là chiến sĩ đã xuất ngũ, thực lực không phải hạng xoàng, anh cũng không phải là đối thủ của họ.

Trần Anh Tuấn lại nói, hai vệ sĩ đó đều không phải là đối thủ của Dương Chấn, điều này làm anh rất kinh ngạc.

“Yên tâm, tôi sẽ không đánh nhau với anh ta, chỉ dùng đầu óc!”

Viên Thiệu không quá để ý đến lời Trần Anh Tuấn nói, xoay người đi về phía Dương Chấn.

Vừa lúc có người chủ động đến gần Quan Tôn Sắc, Dương Chấn đi theo Tô San đến một bên, tìm một vị trí yên lặng.

Dương Chấn đã ra lệnh cho Mã Tuân tìm Hạ Hà, bây giờ chỉ có thể đứng đây chờ.

“Uy! Nhóc con, anh là con rể của một gia tộc nhỏ, sao lại vào đây được thế?”

Viên Thiệu đi đến trước mặt hai người, chỉ thẳng vào Dương Chấn quát lên.

Tiếng quát này của anh lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.

Một vài người còn đang nghi ngờ về lời Viên Thiệu nói, sau khi nhìn thấy cách ăn mặc của Dương Chấn thì nghi ngờ lập tức biến thành khẳng định.

Người ở đây đều là người thuộc gia tộc giàu có đứng đầu và thuộc top trên của tỉnh Giang Bình.

Đàn ông đến đây đều mặc vest mang giày da, cổ tay đeo đồng hồ đắt đỏ, phụ nữ mặc vàng đeo bạc, từ trên xuống dưới đều là hàng xa xỉ.

Chỉ riêng Dương Chấn mặc một bộ quần áo thoải mái không có nhãn hiệu, nhìn kiểu gì cũng không giống như con cháu gia tộc giàu có.

Dương Chấn cũng không muốn trở thành tiêu điểm, nhưng cố tình có người muốn anh trở thành tiêu điểm.

Sắc mặt Tô San lạnh lùng, tức giận nói: “Anh ta là bạn do tôi dẫn đến, thế nào? Có phải anh còn muốn nghi ngờ cả tôi không?”

Viên Thiệu cũng không giận, không hề kiêng dè cười cười quan sát Tô San: “Tôi không dám có bất cứ nghi ngờ gì với cô gái xinh đẹp cả, nhưng mà anh ta thì tôi nhất định phải nghi ngờ!”

“Buổi đấu giá ngày hôm nay cho phép người được mời dẫn theo người thân bạn bè đến tham gia, nhưng mà có một điều kiện chung là tài sản nhất định phải hơn ba trăm tỷ, nghe nói thằng nhóc này chỉ là con cháu của một gia tộc nhỏ sắp phá sản, cô cho rằng anh ta có thể lấy ra được ba trăm tỷ sao?”

Nghe Viên Thiệu nói, rất nhiều người đều bất giác gật đầu, đúng là có quy định như thế.

Nếu Dương Chấn thật sự là con cháu của một gia tộc nhỏ theo như lời Viên Thiệu nói, vậy chắc chắn không thể có được ba trăm tỷ.

Dương Chấn híp mắt lại, nhìn chằm chằm Viên Thiệu nói: “Anh khẳng định là tôi không có ba trăm tỷ sao?”

“Nhóc con, tôi thấy anh đến đây là để kiếm chuyện đúng không? Anh có hay không, trong lòng anh không biết à?”

Viên Thiệu không thèm che giấu sự châm chọc đối với Dương Chấn, cười khẩy nói: “Đừng nói là một gia tộc hạng chót sắp phá sản, cho dù là con cháu của gia tộc thuộc top hai thì cũng không lấy ra nổi ba trăm tỷ!”

“Tôi đề nghị kiểm tra tài sản của tên này, để tránh cho anh ta có mục đích bí mật không muốn cho ai biết nào đó, phá hư tâm trạng vui vẻ của mọi người.”

Viên Thiệu nhìn về phía lầu hai, lớn tiếng nói.

Anh biết, chắc chắn có người có thể nghe được những lời này của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK