Mục lục
Chàng Rể Chiến Thần Dương Chấn full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1327:

 

Nghe thấy quản gia nói vậy, Tôn Húc lập tức cau mày: “Ông nói Tào Trí đi tới chỗ Tôn Chí Kiều? Hình như dạo này bọn họ thân thiết quá rồi đấy!”

 

Quản gia vội vàng gật đầu, trầm giọng nói: “Ông chủ, tôi cảm thấy dường như bọn họ đang yêu nhau. Tôi nghe người giúp việc nói từng nhiều lần trông thấy Tào Trí qua đêm ở chỗ Tôn Chí Kiều”.

 

Nghe thấy thế, sắc mặt Tôn Húc lập tức trở nên khó coi.

 

“Thảo nào mấy ngày nay Tào Trí không liên lạc với tôi, thì ra là bị con ả kia câu mất hồn”.

 

Ánh mắt Tôn Húc trở nên lạnh lẽo: “Con ngu này không biết Tào Trí gian xảo như thế nào. Dù có bị người ta bán đi, e là nó cũng không biết”.

 

Quản gia vội hỏi: “Có cần nhắc nhở Tôn Chí Kiều không?”

 

Tôn Húc suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “Đừng làm gì vội, nhắc nhở nó vào lúc này rất có thể đắc tội Tào Trí”.

 

“Hiện giờ Vương tộc họ Tào là chỗ dựa duy nhất của nhà họ Tôn chúng ta. Một khi không còn được họ che chở, e là Dương Chấn sẽ không bỏ qua cho chúng ta”.

 

Nghe thấy tên Dương Chấn, quản gia bỗng nói: “Phải rồi, tôi còn nhớ tới một chuyện. Nghe nói mấy ngày trước Dương Chấn đã rời khỏi Yến Đô, hôm nay vừa mới trở lại”.

 

“Ồ? Cậu ta rời khỏi Yến Đô vào lúc này sao? Có thể điều tra cậu ta đã đi đâu không?”

 

Tôn Húc vẫn rất hứng thú với tin tức về Dương Chấn.

 

Người trẻ tuổi này đã từng khiến ông ta chịu thiệt rất nhiều. Hiện giờ đang vào giờ phút quan trọng, vậy mà Dương Chấn dám rời khỏi Yến Đô một khoảng thời gian.

 

Quản gia lắc đầu đáp: “Nhưng sau mấy ngày cậu ta rời đi, người của Vương tộc họ Quan đã rút khỏi Yến Đô”.

 

“Ông chủ, Dương Chấn này rất không đơn giản. Nghe nói Vương tộc họ Tiết cũng vì trở mặt với cậu ta, không còn cách nào khác mới phải rời khỏi Yến Đô”.

 

“Tôi lo lần này cậu ta rời đi có liên quan tới chuyện Vương tộc họ Quan rút lui khỏi Yến Đô. Nếu thật sự là vậy, chắc chắn phải điều tra thân phận của Dương Chấn thật kỹ”.

 

Trên mặt Tôn Húc cũng lộ vẻ lo lắng.

 

Ông ta đã từng trở mặt mấy lần với Dương Chấn, mặc dù lần nào anh cũng tha cho nhưng ông ta vẫn phải trả giá rất lớn.

 

Đối với Dương Chấn, Tôn Húc vừa hận vừa sợ.

 

Dù sao nhà họ Tôn cũng là một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, vậy mà lại bị anh xem thường không ít lần, thậm chí là chèn ép.

 

Đến cả chủ gia tộc như ông ta cũng phải quỳ xuống xin tha không biết bao nhiêu lần.

 

“Yên tâm, nếu cậu ta thật sự có bản lĩnh ép Vương tộc họ Tiết và Vương tộc họ Quan rút lui thì đã kế thừa Đế Thôn từ lâu rồi, sao có thể chờ tới tận bây giờ?

 

Tuy Tôn Húc kiêng kị Dương Chấn nhưng vẫn không muốn tin tưởng anh có năng lực ép lui hai Vương tộc.

 

Quản gia khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

 

“Hôm nay thời tiết rất xấu. Tôi không thích bầu trời dày đặc mây đen, trong phòng quá tối”.

 

Tôn Húc nhìn ra ngoài cửa sổ, bực bội trong lòng: “Bật hết đèn lên cho tôi”.

 

“Vâng!”

 

Quản gia vội vàng đi bật đèn.

 

“Rốt cuộc hôm nay mình làm sao vậy?”

 

Đèn trong nhà đều được bật sáng. Nhưng ban ngày ban mặt, dù có bật toàn bộ đèn lên cũng không thể tăng thêm bao nhiêu ánh sáng cho căn nhà.

 

Tôn Húc lại càng thêm khó chịu, đồng thời trong lòng dâng lên một nỗi bất an không tên, cứ cảm thấy hôm nay sẽ xảy ra chuyện lớn.

 

Tôn Húc không hề hay biết, ngay dưới tầng hầm của một tòa biệt thự khác trong nhà họ Tôn đang xảy ra một chuyện mà đến cả ông ta cũng không dám làm.

 

Trong căn hầm đang giam giữ Tần Đại Dũng và Tiêu Tiêu, Tần Xương nhìn đồng hồ rồi đứng dậy bước từng bước về phía hai người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK