Ngày 5 tháng 7 năm 1093.
Trời cuối hè vẫn còn oi ả, nhưng những cơm gió biển ùa về khiến không khí như dịu mát hơn, từng đoàn chiến sĩ Marxism Đại Việt nối đuôi nhau đi lên chiến hạm.
Họ chính là những người con ưu tú, những chiến sĩ tình nguyện của Đại Việt, gác lại sau lưng quê hương thân yêu, gác lại sau lưng gia đình thân thuộc, gác lại sau lưng tình yêu lãng mạn đôi lứa. Họ nghe theo lý tưởng, nghe theo lời kêu gọi của chính nghĩa mà lên đường viễn chinh.
Có thể các quốc gia khác không tin Đại Việt thực hiện cuộc chiến với trách nhiệm nghĩa vụ quốc tế, nhưng con dân Đại Việt tin, chính phủ quan chức tin. Cách làm việc của Thần Đế họ hiểu quá rõ. Không bao giờ đẩy Đại Việt vào một cuộc chiến vô lý, phi nghĩa. Thậm chí có rất nhiều chuyện, rất nhiều tình huống , Đại Việt có thể dùng sức mạnh quân sự để giải quyết nhanh, nhưng Thần Đế vẫn rất thận trọng trong việc sử dụng quân đội nếu không cần thiết.
Đại Việt cũng chẳng cần xâm chiếm một mảnh đất xa tít tắp nửa vòng trái đất để tạo mối lợi kinh tế. Nếu có tham vọng đó thì thà rằng xâm lược Nam Mỹ, Trung Mỹ có phải dễ dàng hơn không?
Cho nên lý do xuất binh lầm này của Thần Đế chỉ có thể là lý tưởng, là trách nhiệm quốc tế.
Điều đó có phải sự thật không?
Ngô Khảo Ký thần thánh đến vậy? Vì nghĩa vụ quốc tế?
Một ý nghĩa nào có thể coi là vậy. Mặc dù đúng là Ký bị ép phải đến Jerusalem. Nhưng hắn chưa từng có ý định đưa Đại Việt lún sâu vào chiến tranh ở Trung Đông- Tây Á. Nhiệm vụ của hắn chỉ có một. Đó là hỗ trợ Jerusalem không cho hệ thống Fascism đánh xập Vương Quốc này. Ngoài ra Ký không có bất kể ham muốn nào khác tại khu vực này.
Qatar – Dubai hai mỏ dầu lớn nhất ở khu vực này đang bỏ hoang và Đại Việt cắm cờ thành công rồi. Làm gì còn ham muốn nào ở khu vực toàn cát và gió này?
Cho nên thẳng thắn mà nói làm quái gì còn mục tiêu cho Đại Việt ở khu vực này? Do vậy Ngô Khảo Ký đến Jerusalem tuy là bị ép buộc nhưng rõ ràng là không hề có mục đích kinh tế hay chính trị nào.
Đơn thuần là giúp đỡ một vương quốc thần quyền chống đỡ trước phe Fascism. Tất nhiên lúc đầu Ngô Khảo Ký lười đi vì hắn tin tưởng Benjamin có thêm Tống Kiệt sẽ khiến cho Richard khó mà làm gì nổi. Cùng lắm cả hai bên lưỡng bại câu thương. Khó có bên nào dành được ưu thế tuyệt đối.
Không ngờ rằng nếu Ngô Khảo Ký không can thiệp thì Jerusalem vương quốc sẽ xụp đổ. Dẫn đến lịch sử sẽ chối bỏ Trần Lâm, Ngô Khảo Ký và người thân của hắn. Vậy thì Ký không còn lựa chọn rồi.
Tuy không còn lực chọn , bị sắp đặt bị ép uổng, nhưng chiến đấu cùng Fascism cũng là trach nhiệm và nghĩa vụ của Đại Việt Marxism , cho nên điều này cũng không đi ngược với tư tưởng chủ đạo của Ký- Huy , và không đi ngược nguyện vọng của nhân dân Đại Việt.
Quay đầu vẫy chào người thân đang trên bờ tiễn biệt, các chiến sĩ cách mạng chân chính với tư tưởng cứng rắn nhất, kiên cường nhất về Marxism tiến lên chiến hạm. Bọn họ ngẩng cao đầu tiến bước ra đi.
Không phải ai tình nguyện cũng có thể được đi đâu. Số quân nhân tình nguyện sau lời kêu gọi của chính phủ lên đến 80% tổng số quân nhân trên toàn cõi Đại Việt. 20% không xung phong vì cảm thấy mình chưa xứng đáng, hay đang có nhiệm vụ nặng nề không thể rời đi, hoặc đang bị chấn thương v.v…
Ngoài ra còn không ít thanh niên , học sinh , sinh viên, công nhân xung phong đi Tây Á chiến đấu… con số nhiều đếm không xuể.
18 triệu dân tổng số các vùng lãnh thổ. 120 ngàn quân chính quy, và kể không hết thanh niên tình nguyện.
Số đơn nộp về Bộ Quốc Phòng xin tham gia chiến đấu đã khiến cho nhân viên cả Bộ , Sở , Cụ đều hoảng hồn.
Cuối cùng thì thanh niên tình nguyện bị loại đầu danh sách, ở nhà học hành xây dựng tổ quốc mới là việc chính đạo của các đồng chí. Đại Việt quân đội vẫn chưa đến lúc suy sụp để khiến các đồng chí rời ghế nhà trường đi chiến đấu.
90 ngàn quân nhân chọn 3 ngàn qua mấy vòng xét hồ sơ, phỏng vấn , kiểm tra sức khoẻ.
Những người được chọn đi viễn chinh đều là …. Đỉnh của chóp, tư tưởng vững vàng, đạo đức tốt, kỷ luật cao , sức khoẻ … đạt yêu cầu, năng lực chiến đấu mạnh, iq đạt chuẩn. Thực tế chọn đi chiến trường mà còn nặng nề hơn thi đại học ở thời Khảo Ký.
Tại sao riêng về phần sức khoẻ cơ bản chỉ chọn “ đủ tiêu chuẩn” mà không nâng cao hẳn tiêu chuẩn lên?
Đơn giản là căn phòng thức tỉnh tiềm năng đã được trang bị lên soái hạm của Ngô Khảo Ký. Nếu dùng hết công suất từng nhóm bị nhét trong hộp “ quan tài” sau đó thay phiên nhau nằm trong căn phòng thì ba tháng sẽ ít nhất cải tạo được 500 người. 9 tháng đủ 1500 người được cải tạo cơ thể tăng hêt tiềm năng. Trung bình cả sức mạnh, tính bền, sự chịu đựng đều tăng 19-25% so với ban đầu. Trong 3000 quân đã có tới 500 lính biệt kích đã sử dụng căn phòng này, cho nên số lượng cần cải tạo là 2500 người, không quá tốn nhiêu thời gian.
Ngô Khảo Ký đứng ở khoang chỉ huy của Soái Hạm Đinh Tiên Hoàng nhìn tràn gập người dân đang tụ tập về quân cảng mà vẫy tay tạm biệt con em lên đường làm nhiệp vụ. Trong lòng hắn cũng cảm thấy vạn phần phấn chấn. Tạm thời bỏ qua sự ức chế của việc bị sắp đặt.
Ế.... khoan....
Có cái gì đó sai sai... rất sai sai....
Thị lực của Ký thuộc loại diều hâu cộng Đại Bàng... hắn nhanh chóng tìm ra đểm sai sai trong đám người ra bến tàu đưa tiễn....
“ Nhanh.... Khảo Vinh .. đưa cho chú ống nhòm...”
Ngô Khảo Ký hét lớn....
Hành động đột ngột của bệ hạ khiến cả đám thân binh giật mình sáp lại kiểu che chắn sùng đạn....
Thần Vinh lật đật chạy đến bên...
“Thưa bệ hạ đây ạ...” Thần Vinh chạy nhanh tới hai tay đưa lên ống nhòm....
“ Mấy đứa nhỏ tụi bây đi chỗ khác... nơi đây không có chuyện..”
Ký xua tay như xua cun con đuổi bọn cận vệ đi.
Thật ra Ký xưng hô mấy tên cận vệ là “đứa nhỏ” là thân thiết và chính xác. Ký đã 39 tuổi, đám cận vệ toàn là 18-25 toàn là độ tuổi trẻ măng nhiệt huyết co nên quan hệ với Ký vừa như bệ hạ như vua, nhưng lúc thường nghỉ ngơi thì Ký lại như cha chú bọn hắn mà quan tâm đến từng mẩu nhỏ cuộc sống.
Ví như không ít lần Bệ Hạ làm tư vấn tình yêu cho đám cận vệ trẻ, nói thẳng ra là dạy cưa gái như thế nào... khặc khặc.
Bệ Hạ vẫn là đỉnh cao tượng đài của Nam nhân Đại Việt ngưỡng mộ lúc này. Nói thật nhà bình thường mà muốn cưới hai vợ lúc này cũng khó chứ đừng nói là vợ của Thần Đế là Thánh Đế. Vậy mà Thần Đế có thể điều trị Thánh Đế để vác về nhà hai quý phi.... thật làm cả thế giới nam nhân Đạ Việt kính ngưỡng.
Ký thì mỗi khi nhắc lại đều xanh mặt, chết hắn không dám thử nữa, đau tim lắm, vớ va vớ vản xung phong chiến trường tên đạn không chết. Ở nhà ăn vụng lên cơn đau tim chết thì nhục lắm....
Nhòm nhòm....
Ký như ăn trộm... đưa ống nhòm lên mắt mà đảo....
“Ôi mẹ ôi....” Ngô Khảo Ký tí nữa đánh rơi ống nhòm....
Hắn giơ tay chỉ chỉ về phía xa .... miệng há hốc ra không ngậm được....
Chuyện gì có thể khiến một vị hoàng đế quyền lực nhất Đông Á phải thất thố đế vậy...
Chỉ thấy hình như động tác của Ngô Khảo Ký bị ai đó phát hiện...
Trên bờ một bóng dáng xanh lam vội tách khỏi một cái bóng cao lớn màu xám mà chạy biến mất...
Chỉ thấy từ xa xa bóng xám giơ nắm đấm như nhứ dọa nạt hoàng đế Đại Việt... ai dám to gan như vậy...
Bóng dáng màu xám cao lớn, một bộ quần áo thường thấy thời này của Nam nhân Đại Việt. Áo sơ mi.. quần dài , dầy da... nhìn rất khó phân biệt. Nhưng cái bóng dáng kia sao Ký có thể nhầm được. Cho dù ông ta có đội mũ phớt che lấp thì Ký vẫn nhận ra... đây là nghĩa phụ của hắn.
Còn người phụ nữ dáng người thướt tha, mặc váy áo cách tân kia... cho dù đội mũ rộng vành... nhưng Ký sao có thể nhìn nhầm... Đó là Ỷ Lan, không thể sai... tuyệt đối không sai...
Một khoảng không lớn ở vườn cây bên cạnh bến tàu được dọn ra không thấy ai đứng, chỉ có hai người đứng đó. Quyền lực này ở Bố Chính, chỉ có hai người bọn họ làm được...
“Ôi mẹ ơi....” Ngô Khảo Ký lại bịt miệng thảng thốt...
Lúc nãy hắn rõ ràng nhìn thấy người phụ nữ áo xanh tựa xát vào lồng ngực của gã áo xám cao lớn. Gần như nằm gọn trong lồng ngực của ông ta....
Trời...
Công khai luôn rồi...
“ Nghĩa phụ quá đỉnh...” Ngô Khảo Ký gào lớn chẳng biết lão có nghe được không....
“ Mấy thằng nhóc... đem loa lại đây.....cùng nhau la lớn theo ta....” Ngô Khảo Ký nhanh trí...
“ CHÚC MỪNG NGHĨA PHỤ..... NGÀI QUÁ ĐỈNH.....”
Ngô Khảo ký qua loa lớn hét lên...
“ CHÚC MỪNG NGHĨA PHỤ..... NGÀI QUÁ ĐỈNH.....” cả trăm thằng thanh niên đứng ở mạn thuyền gõ chêng cõ mõ gào lớn....
Ỷ Lan đang xấu hổ chạy được mấy bước thì nghe thấy kém chút nghã xấp mặt luôn....
Thảo nào mấy hôm nọ còn thấy Ỷ Lan làm loạn muốn đi theo quân vì nghĩ Ngô Khảo Ký đi Tây Á để săn Tống Kiệt . Cho bà tha theo la loạn cả lên, cho nên Ngô Khảo Ký không đồng ý. Mỗi ngày bà ta đều đến làm phiền đến chết luôn.
Thế quái nào mấy ngày nay không thấy Ỷ Lan kêu ca gì.... cũng không đòi theo, chỉ dặn Ngô Khảo Ký cẩn thận, Tống Kiệt không dễ giết, rồi thì không được thì thử lần sau, bảo trọng là chính... Quái, từ lúc nào bà ta quan tâm Ngô Khảo Ký đến vậy....
Ôi mẹ ơi.... Cha nuôi lại cõng Ký qua một đợt... hi sinh thân mình rồi.... hu hu... Ngô Khảo Ký cảm động rơi nước mắt.