Mục lục
Lý Triều Bá Đạo Phò Mã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân doanh Bình Nam Vương.

Lúc này đã tấp nập ngựa xe, kẻ ra người vào không ít, chẳng khác gì nơi đây mở hội, kẻ khác phó hội đến chơi.

Tổng cộng không dưới năm chục người, tất cả đều là Thế gia quân sự lớn nhỏ không đồng, trong này sáu vị dẫn đầu đã xếp trong lều trại, còn lại chính là phụ thuộc của họ xếp hàng đứng bên ngoài cổ võ thanh thế mà thôi.

Sáng nay gặp truyện ở Càn Nguyên điện, bọn họ đã mất hết mặt mũi, cho nên lúc này đem theo người cố gắng kiếm lại chút đỉnh.

Toàn là võ tướng Đại Việt một màu, phong khí bưu hãn tư thế ngông nghênh, tục tằn nhung không thô lỗ.

Xong nói thật nếu để ý rõ thì ánh mắt bất đinh, mồ hôi lạnh lăm tăn trên trán đã bán đứng nội tâm không yên của họ.

So bưu hãn, so hùng mạnh, so cơ bắp liệu bọn họ có hơn được Châu Âu Binh, đó là những con Trâu Đực đúng nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.

Đám này thực sự cần mẫn luyện tập, ngay khi đến đây đập vào mắt đám thế gia quân sự Đại Việt đó chính là quân đội thép, thép cả về nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.

Nghĩa đen thì đúng rồi, Quân Bố Chính nhánh Ngô Khảo Ký dẫn đó chính là một đội quân bọc thép nặng từ đầu đến chân theo đúng nghĩa.

Ngay cả Hán Nô binh hay Triều Tiên Binh đều là chọn lựa những tên cao to trên met bảy mới dùng. Từng tên từng tên trọng giáp nhưng không thiếu linh hoạt cứ như vậy mà kết đội canh gác , luyện tập thay nhau.

Thép thứ hai là nghĩa bóng, đám quân Bố Chính ngoại quốc người này đúng là như một khối thép được bện bởi kỷ luật, sức mạnh, quyết tâm cùng tinh nhuệ chuyên nghiệp.

Đều là giới quân sự cả, tuy không được tận mắt chứng kiến toàn bộ quân doanh, nhưng chỉ cần liếc qua thì đám thế gia Đại Việt đã cho ra kết luận.

Nếu chơi kết đội hình trên chiến trường rộng không vật cản, mấy vạn quân của bọn họ cũng không đủ cho vạn quân này của Ký Chém.

Nói không ngoa đâu, giáp mà quân Bố Chính dùng quá khủng, thậm chí bịn sĩ đấu luyện tay đôi có thể trực tiếp cầm trường kiếm thép mà gõ nhau không sợ tổn thương.

Đám thế gia còn tận mắt nhìn thấy những bài tập con mẹ nó quái đản nhưng đầy man rợ dã tính thú.

Ví như một đám cọc gỗ lớn được treo dây đó thả xuống với gia tốc cao đập vào các binh sĩ cao lớn đàn mặc giám cầm khiên cùng vũ khí.

Đám binh sĩ kia thì lập đội hình cản gỗ va chạm cũng như cầm vũ khí tấn công.

Vậy mà một nhóm binh sĩ khiên lớn chống lại được cự đại gỗ va chạm, đây là cái quái gì luyện tập?

Thực tế đấy là bài tập chống va chạm kỵ binh rất thông thường của Trọng Bộ Siêu giáp Bố Chính quân, chủ yếu vẫn do 4000 Châu Âu Bịn đảm nhiệm. Bọn này sau năm chiến đấu dòng dã đã thành tinh cả rồi.

Chế độ ăn uống bổ dưỡng, nghỉ ngơi luyện tập hợp lý, lại thêm liên tục tham chiến các chiên trường khiến đám này đã tinh nhuệ lại càng thuần thục.

Nói đến Châu Âu Binh đừng nghĩ bọn họ bị thiến thì không có tương lai.

Phải, bọn họ là nam nhân, bị thiến rồi thì đời này còn cái gì hi vọng? Người mất hi vọng mất đi đấu trí thì còn gì trông mong.

Nhầm, Người Arab có thói quen thiến nô lệ chủng tộc khác vì hai nguyên nhân, họ muốn bảo tồn “ huyết mạch” Arab mà bọn họ cho là cao quý, tránh đám nô lệ da trắng, da đen giao phối cùng nô lệ nữ người Arab sinh ra đời sau không thuần chủng làm ô uế mảnh đất của họ. Mọi người nghe ghê gớm nhưng ở Arab lúc này họ coi đó là bình thường.

Sử sách thì lại ghi là các chủ Arab thiến nô lệ Châu Âu, Châu Phi vì sợ bọn này lại gần phụ nữ của họ, bản tính con đực khiến họ thiến nô lệ. Cũng đúng cũng sai, nhưng nguyên nhân này là thứ yếu, nguyên nhân giữ thuần huyết trên mới là chủ đạo.

Đơn giản đạo Hồi cực khắt khe với phụ nữ, những lệnh bà quý cô làm gì có cơ hội tiếp xúc nô lệ mà có chuyện thông dâm.

Nhưng cách thiến của người Arab khác với Đông Á hay Châu Âu. Thay vì cắt cả chùm thì nơi này họ cắt gậy để lại bi.

Vì sao lại vậy?

Cho một con gà trống thiến đánh nhau cùng một con gà thường thì rõ.

Một nô lệ còn bi tức là hoocmon sinh dục vẫn tiết đều, có testosterone trong cơ thể thì những đặc tính tranh đấu tàn nhẫn của Nam giới vẫn có. Cho nên Nô Lệ tại Arab vẫn có sức chiến đấu và làm quân pháo hôi hùng mạnh, trên công việc lao động thì Nô Lệ càng ra sức làm việc, vì ham muốn tình dục của họ vẫn có nhưng không được phát tiết vì không còn gậy, cho nên họ chỉ có thể cắm đầu vào lao động để quên đi ham muốn trên.

Một công đôi việc đúng không nào?

Cho nên đám Châu Âu Binh đặc điểm đó là luôn muốn tàn nhẫn tranh đấu để phát tiết, không được tranh đấu thì bọn họ lao vào tập luyện cho đến khi mệt lả mới chịu thôi.

Về phần trung thành của đám này, khỏi cần nói nhiều. Hai chữ tuyệt đối.

Đơn giản vì Ngô Khảo Ký không coi họ là nô lệ đối xử mà coi họ như quân nhân bình thường người với đối xử tôn trọng.

Thậm chí sáu năm qua Ngô Khảo Ký đã không tiếc tiền bạc uỷ thác đám thương nhân móc nối cùng người Châu Âu, dùng giá cao tìm đến người nhà đám này.

Sáu năm trôi qua, đã không ít hồi âm từ bên kia đại lục.

Thẳng thừng mà nói thời này chưa có một chuyến thuyền nào đi xuyên được toàn bộ Á Âu. Con đường tơ lụa trên biển là có nhưng theo kiểu chắp nối.

Ví như thương nhân Ý, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha vượt Địa Trung Hải giao thương cùng Arab và Ai Cập, tất nhiên lúc này bọn hắn chưa có các tên tuổi như vậy ví như Bồ Đào Nha được gọi là Bá Quốc Portugal, Tây Ban Nha lúc này còn chưa thống nhất và là một dãy liên minh các bá quốc như Barcelona, Vương quốc Aragon, Navarra v.v….lúc này vùng đất Italy sau này cực hỗn loạn chưa thống nhất nhưng bọn họ có một liên minh các cộng hoà Hàng Hải cực mạnh ở Châu Âu như Venezia, Genova, Pisa, Amalfi. Đám này là siêu cấp thương nhân ở Châu Âu, giàu có vô cùng. ( Thời này hằng hải Anh Pháp không tuổi).

Chính những nhóm người kể trên chính là tiên phong người lập nên tuyến đường tơ lụa trên biển.

Đám này vòng qua Địa Trung Hải giao dịch cùng Ai Cập, lúc này đàn bị người Hồi Giáo chiếm giữ. Hồi giáo sẽ tiếp tục tuyến đường giao thương từ Hồng Hải qua Biển Ả Rập tời mộ loạt tiểu quốc ven biển vùng Tây Nam Ấn, từ đó hàng hoá lại lần nữa chuyển tay qua Đông Nam Ấn ( Chola) rồi đi vào Java ( Indonesia) kể từ đây là tiếp cận được hành hoá của Đại Tống , Đại Việt , Nhật Bản, Triều Tiên.

Thật sự thời này hiếm rất hiếm thương nhân Châu Âu có thể trực tiếp đến Châu Á, không phải thuyền của họ không tốt mà Kênh Đào Suez chưa có. Cho nên muốn thông thương Á Âu thì thương nhân Châu Âu chịu chết không vượt qua được.

Muốn vượt qua họ có hai lựa chọn. Đi thuyền bé vào sông Nin sau đó theo kênh đào nhỏ do Vua Darius xây dựng trước đó mà vào Biển Đỏ. Nhưng tuyết đường này chỉ có thể đi thuyền nhỏ đáy bằng, không thể chở nhiều hàng hoá.

Con đường thứ hai là đi vòng cả một Châu Phi Lục Địa vòng đến mũi Nam Châu phi để đến Hồng Hải, tuyến đường dài thêm 6000 km bằng nguyên đi từ Hồng Hải đến eo biển Malaca rồi.

Cho nên thương nhân Châu Âu lựa chọn chung chuyển hàng hoá ở Cairo là chính, chỉ một số lượng rất nhỏ thương nhân Châu Âu ưa mạo hiểm cùng muốn lợi nhuận cao mới đi tuyến Sông Nin với thuyền buôn bé.

Cho nên ở Medang bắt gặp thương nhân Châu Âu rất hiếm nhưng lại không khó gặp thương nhân Ả Rập hay ấn độ.

Hiếm thì hiếm, nhưng vẫn có, sau sáu năm cố gắng, bao lần qua lại cùng dùng giá cao duy trì thì Ngô Khảo Ký dần thực hiện được lời hứa của mình.

Rất nhiều chiến bịn Châu Âu đã nhận được tin người nhà một lần hai lần. Người nhà của họ từ đó cũng nhận được một lần hai lần tiền lương đi lính của bọn bịn sĩ Châu Âu. Thậm chí không thiếu Châu Âu Binh nhận được thư nhà.

Tất nhiên Châu Âu Binh không có ngu, bọn họ biết để có thể gửi được một đồng vàng của bọn họ về Châu Âu thì Vương thượng đã tốn cả trăm đồng vàng.

Đây là điểm bọn họ xúc động vô cùng.

Quan trọng nhất đó là đám người nhà Châu Âu Binh nhận được tin thì coi Bố Chính là miền đất hứa và muốn đến Bố Chính sinh hoạt. Cũng phải thôi thời này tầng lớp Nông Dân ở Châu Âu quá khổ, đám tù binh Nô Lệ Châu Âu này toàn xuất thân kém cỏi cho nên mới bị bắt Nô như vậy, cuộc sống người nhà bọn hắn là địa ngục không sai rồi.

Cho nên sáu năm qua chính là đang trù bị cho một lần tổng vận chuyển người tới Bố Chính.

Lần này Ký sẽ phát khùng vì hai sự kiện, thứ nhất số lượng người Châu Âu muốn đến Bố Chính quá đông, không những chỉ là người nhà của Châu Âu Binh mà còn là rất nhiều nông dân Châu Âu bỏ trốn, bọn họ rỉ tai nhau về một miền đất hứa ở Phương Đông mà kéo nhau theo người Nhà Châu Âu Binh lênh đênh trên biển.

Đám thương nhân vô lương tâm thì kệ rồi, càng đông càng vui, bọn họ là đếm đầu người tính tiền Bố Chính cho nên càng đông càng thoả mãn.

Lần này Ký sẽ xuất huyết rất nặng một lần.

Nhưng điểm thứ hai mới khiến Ký nổi khùng. Thằng Tống Kiệt sẽ gây khó khăn cho đoàn người nhà Châu Âu Binh, kể từ đó Ký quyết bắt được thằng này chặt đi tứ chi cả đời nhốt giam hắn. Còn đám Châu Âu binh Thù hận đã lên đế đỉnh điểm thề đến chân trời cũng tìm được và lột da Tống Kiệt.

Kể từ đó một cuộc rượt đuổi không hồi kết diễn ra rồi.

Bỏ qua chuyện tương lai đó, lúc này quay trở lại quân doanh Bố Chính thì Ngô Khảo Ký đã quay về rồi.

Rào rào rào rào.

Cả đám Bố Chính binh xếp hàng ngay ngắn tay giơ ngang trán hành quân lễ như thời hiện đại. Miệng hô vang “ Đại Việt uy dũng”.

Đây chính là quân lễ mà nk đặt ra ở Bố Chính khiến nó khác hoàn toàn các nhánh quân khác.

Đám thế gia quân phiệt bị kinh động đến hoảng hồn cũng vội vàng giơ tay lên trán học theo quân binh Bố Chính hô vang.

Ngô Khảo Ký ngồi trên ngựa ngắm nhìn binh sĩ, hắn cũng giơ tay hành quân lễ trở lại hô vang “ Đại Việt uy dũng” sau đó xuống ngựa.

Vạn người đều tăm tắp cùng hô cùng hành quân lễ, quá hoành tráng qua đáng sợ. Đám người thế gia cảm thấy họ thật lạc loài nơi này mà trở nên lúng túng.

Lúc này Ngô Khảo Ký thực sự hết sức uy nghiêm, không còn vẻ cợt nhả khi trên triều đường.

Hắn không mặc chiến giáp chỉ mặc võ phục quan viên nhưng uy thế có thể nói là trấn nhiếp tứ phương.

Lạch cạch…

Ngô Khảo Ký ngồi xuống tướng soái ỷ , tay phải vứt ra roi ngựa lạch cạch xuống bàn.

Đám thế gia tướng không biết phải làm gì, hành quan lễ thời Lý chắp tay cúi đầu hay học binh sĩ Bố Chính đứng nghiêm chào.

Cho nên mỗi thằng làm một khiểu trông thật nhố nhăng.

Ngô Khảo Ký cung không để ý.

“ Ngồi đi” hắn lạnh lùng ngắn gọn ra lệnh.

Từ lúc bước vào đến giờ Ngô Khảo Ký đã chiếm mọi tiên cơ và khí thế, đám Thế gia trong lòng thở dài ảo não, như thế này đàm phán về sau sẽ rất mệt mỏi.

“ Các vị nể mặt Ký mỗ đến đây, Bản Vương đầu tiên là rất thưởng thức”

Ngô Khảo Ký mở lời.

Lúc này đã có giáp binh đưa lên trà bánh, trong quân doanh không được dùng tửu.

“ Đâu có đâu có, Vương gia cho đòi chúng bề tôi đó là vinh hạnh của chúng tôi”

“ Phải phải… là binh hạn của chúng bề tôi”

“ Cảm ơn Vương gia trên triều đường giải vây”

Đám thế gia không biết Ngô Khảo Ký và Lý Từ Huy có diễn kịch hay không nhưng tư thế cảm ơn là phải có.

Ngô Khảo Ký lặng yên không nói, hắn ánh mắt xa xăm nhìn ra bầu trời đêm vô tận mà đăng chiêu.

Hắn vẫn ngồi đó một lúc rất lâu, không động đậy, mày kiếm nhíu lại như khó khăn quyết định sự việc.

Cuối cùng hắn vẫn thở hắt ra một hơi.

“ Rốt cuộc vẫn là nhẫn tâm không đành” Ngô Khảo Ký trong bụng khó khăn lẩm bẩm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK