Đánh Quảng Nguyên Thượng Nguyên cần gấp không?
Không gấp cũng không được chậm. Nhưng đánh Quảng Tây chắc chắn phải chậm đánh.
Lý do vì sao? Ký đã bố cục rất lớn. Trận bố cục của Tước ở Hà Bắc đã kích thích cùng dẫn dắt Ký rất nhiều, cho nên lần này thân là Thái Uý đứng đầu quân sự Đại Việt, hắn Ngô Khảo Ký rất cẩn thận bố trí một cái lưới thật lớn ở Quảng Tây.
Sáu năm trước nếu để Ký lãnh đạo một trận chiến lớn như vậy, hắn hoàn toàn không thể , nhưng sáu năm qua đi Ký đã trưởng thành vượt bậc về mặt quân sự.
Trải qua liên tục chiến đấu từ Bắc tới Nam, kinh nghiệm của hắn không thua kém bất kỳ vị tướng lão thành nào của Đại Việt, lẽ dĩ nhiên Ký không có được tài năng thiên phú như Tước nên chỉ có thể từ từ tích luỹ, nhưng đến nay cũng đã tạm dùng ổn.
Ký không thể trộm nhàn lười được rồi. Quan sự các tướng lãnh đã lục đục dẫn quân về Thăng Long hợp hội, mỗi ngày đều phải tất bật họp bàn chiến lược, chủ trì quân cơ chiến lược nhóm lâm thời.
Không phải tất cả các nhánh quân đều về Thăng Long hội tụ.
Có ba cánh quân Tây Bắc của Hà Công Tiến, Đào Văn Long, Lê Đạo Thúc không cầm hội Kinh Sư, đám này tự hợp lại phía Tây Bắc theo sơn lộ công vào cánh trái Thượng Nguyên.
Nhánh công trực diện Quảng Nguyên gồm có Lý Hoằng Chân một vạn binh, Ngô Thường Hiến sáu ngàn, Ngô Cẩn 7000 Mường binh rất thiện chiến trên núi, đây có lẽ là đám quân chủ lực lần này đánh Thượng Nguyên.
Nghe như vậy có lẽ đã đủ quân rồi nhỉ. Quân Tây Bắc ba nhà cộng lại cũng có đến 1,5 vạn rồi thôi.
Vâng đúng là công chiếm Thượng Nguyên vậy đã đủ, nhưng đánh Quảng Tây như vậy xa xa không đủ.
Lưu Kỷ cũng người Bố Y, người ở Quảng Tây cũng là Bố Y nhân, do đó 6 năm vừa uy hiếp lợi dụ, lại mua chuộc nhân tâm thì Lưu Kỷ đã xây Quảng Tây thành tường đồng vách sắt, đại Tống Trương Thủ Tiết muốn vượt Ngũ Lĩnh công vào cũng không thể mà chỉ có cách ở bên ngoài ngao ngán thở dài. Lưu Kỷ rất mạnh không thể khinh thường.
“ Tất nhiên Lưu Kỷ mạnh nhưng không phải không có cách chế phục hắn. Nơi đây , nơi đây có thể đánh sâu vào Quảng Tây. Chỉ là Quế Lâm sẽ là một trận ác liệt”
Ngô Khảo Ký lúc này đang chỉ địa đồ hết sức chi tiết mà chỉ hướng chúng thế gia tham gia lần này siêu chiến dịch.
Lần này mới được xem là chính thức Đại Việt tổng động viên toàn tộc ra tay.
Lần trước khi bắc chinh Đại Tống nói thật lòng quân chủ lực là Thân Cảnh Phúc, Lưu Kỷ, Hoàng Kim Mãn, Vi Thủ An… toàn không phải người Việt. Việt quân thực tế chỉ có ba vạn người với bảy ngàn Thiên tử binh cùng sương quân các lộ gửi quân tụ hợp. Trong đó Ngô Khảo Ký mang đến cả vạn quân rồi.
Có thể thấy thế gia có góp quân nhưng luôn giữ lại lực cho bản thân.
Nhưng lần này khác. Quân Thế gia sương lộ gửi đến phải đủ theo khuôn mẫu Lý Từ Huy đưa ra không được thấp hơn.
Thâm chí còn có nhiều thế gia thông tuệ hiểu rõ su thế mà tự nguyện gửi quá số quân yêu cầu.
Ví như Lê gia Ái Châu điên cuồng dốc toàn lực gửi cả vạn quân.
Dương gia bị Lý Thường Kiệt giết mấy ngàn bắt mấy ngàn, lại mất dân ở Hoan Châu nhưng Nghệ An người đông hắn vậy mà tập hợp không kém 9000 ngược bắc.
Đỗ Thần tuy không gửi đông quân nhưng năm ngàn toàn tinh nhuệ.
Bố Chính chủ lực ra hai vạn quân thuỷ bộ.
Thăng long cũng không thể không ra mặt gửi vạn Cấm Vệ quân đi.
Nói Cấm vệ quân cho oai , đám này là vạn lính mới xuất thân Ho Lư, Long Hưng , Thiên Trường.
Quân tinh nhuệ Lý Từ Huy để Thăng Long bảo vệ ả rồi.
Có thế nói đây là lần động binh Thuần Việt đông nhất trong lịch sử.
Dĩ nhiên ba cánh quân Tây Bắc là quân hỗn hợp nhưng họ không tụ ở Thăng Long cho nên không ảnh hưởng cái gì tinh Hoa Việt anh hùng tụ hội.
Để thực hiện được điều này đâu đơn giản?
Muốn tinh hoa Đại Việt anh hùng tụ hội cần sự chung sức chung lòng của mọi thế lực. Thời điểm này đang là chăng mật của thế gia cùng Ngô Khảo Ký. Thế gia về nhà rồi cùng nhau bàn bạc, những cái đầu siêu cấp sọi sạn cùng ngồi bên nhau cố tìm ra điểm sơ hở trong kế hoạch thue viện tư thục của Ngô Khảo Ký.
Rốt cuộc họ cũng tìm ra một điểm, đó chính là việc thành lập thư viện từ Trung Cấp đến Đại Học cần sát hạch rất nghiêm túc từ Giáo Dục Bộ. Cho nên Ngô Khảo Ký cùng Lý Từ Huy có thể tác động vào đây gây khó khăn khiến cho Thế gia khó lập tư thục đẳng cấp cao.
Nhưng thế nhân mà, chỉ cần thời gian trôi qua thế gian tin sẽ dùng tiền đục thủng được Bộ Giáo Dục, chỉ cần mua chuộc được người của bộ Giáo dục thì tương lai Thế gia vẫn tỏa sáng.
Rất tiếc vì kiến thức thời đại không đủ, họ đã không thể nào nhìn ra độc kế thực sự sau lưng của Ký. Không phải họ không thông minh mà họ không đủ thông tin để nghĩ tới những mưu mô thâm độc Ký ám quẻ trong đó.
Cho nên thế gia rất tự tin bước vào thời đại mới.
Lúc này Thế gia và Ký nghiễm nhiên thành tạm thời đồng minh, cho nên thịnh hội anh hùng Đại Việt ở Thăng Long cứ thế có tư cách diễn ra.
Tất nhiên đó chỉ là điều kiện cần, điều kiện đủ chính là an nguy địa phương.
Sương quân rút sạch về Thăng Long hội tụ, ai bảo vệ lãnh thổ Đại Việt.
Bố Chính lúc này như một tấm khiên chắc chắn nhất ở Miền Nam, Hải quân Bố Chính lại khống chế biển Đông. Cho nên đây chính là điều kiện đủ để Đại Việt không lo lắng hậu phương mà dốc toàn lực chiến một trận.
Lại nói về tình hình phương nam, chỉ có Chiêm Thành cùng Ê đê là hai thế lực có thể gây hấn cùng Đại Việt, Khmer một nửa thuộc em trai Ngô Khảo Ký một nửa khác không có tiếp giáp Đại Việt cho nên thế lực này khó có thể thành uy hiếp. La Oa tiền thân của Authaya vương quốc lại càng là đồng minh thân tín, bạn hàng làm ăn lại có tình huynh đệ kết nghĩa Bố Chính cho nên càng là một thành phần bảo vệ cho vùng biển Đại Việt.
Medang tương tự, cũng là ba mối quan hệ: huynh đệ kế nghĩa, quân sự hợp tác, thương mại siêu hợp tác.
Cho nên miền nam Đại Việt quá ổn. Vùng biển Đông thì Đại Việt chính là anh cả. Cho nên không còn gì để nói nữa rồi.
Thậm chí Lý Từ Huy vì ổn định phía nam vừa ký sắc lệnh viện trợ không hoàn lại cho Medang cùng La Oa mỗi thằng năm thuyền Carrack trang bị đầy đủ pháo. Tất nhiên Phật lãng cơ pháo đã được thay thế bằng loại thường pháo đáy kín nạp đạn đầu nòng.
Hai thằng này nhận được tin tức thì ngay lập tức cử người đến Bố Chính nhận quà, bọn chúng thèm chiến hạm siêu cấp của Bố Chính lắm rồi vì đám này toàn là tác chiến biển cả. Có chiến hạm mạnh tức là có tất cả. Nhưng Bố Chính trước nay không bán ra chiến Hạm cho nên đám em ún này đành chịu. Lần này ngay khi Ngô Khảo Ký về đến Thăng Long đã dục Lý Từ Huy làm chuyện này.
Nhìn xa trông rộng một chút mà thôi, lúc này hiệu quả rất cao.
La Oa – Mê đang thậm chí còn dùng chiến hạm mới tổ hợp thành một đội tuần tiễu vùng biển Đông xử lý đạo tặc.
Nói cho không lại không đúng, mua bán thì có cái giá, ân tình thì là vô giá. Bọn Daksamavamca, Chiên Bàn Phú Thái mang đến lễ đáp còn vượt quá giá trị của mười chiến hạm.
Thứ nhất là gạo, bọn Chiên Bàn Phú Thái nhiều nhất là gạo, đám khốn này biết Bố Chính luôn cần thứ này nên cấp tốc mang qua.
Daksamavamca mang qua thì đủ thứ, dầu thô, quặng Nitrat, Lưu Huỳnh.. vàng bạc..Medang có nhiều vùng núi lửa, tài nguyên quặng là rất nhiều. Những thứ quặng mà Bố Chính cần thì phía hắn không biết để làm cái gì cho nên cứ thế mà khai tác mang đi Bố Chính. Nói chung ở Medang thứ kia là rác bán không ai mua vì mua về biết dùng làm gì đâu, nhưng đem qua Bố Chính thì đó là hàng tốt và luôn được Bố Chính chào đón nhiệt liệt nhất.
Thậm chí lần này đích thân đám Daksamavamca, Chiên Bàn Phú Thái tự mình đem quân qua Bố Chính mang theo còn có cả vợ con Nói đến Mĩ Hoa và Mĩ Lệ đều là lợn nái hai ba lứa rồi, đứa con lớn nhất của bọn họ đều đã sáu tuổi cả. Mấy thằng nhóc lai này lần đầu tiên được tới quê mẹ, được chứng kiến thần kỳ của Bố Chính đều mê tít quên trời đất.
Đùa à, mỗi lần vượt biển đâu dễ, thương nhân lằng nhằng đi lẻ sao lại với đám đại gia Daksamavamca, Chiên Bàn Phú Thái. Ngoài số hàng hóa dùng đáp lễ chiến hạm viện trợ thì hai thằng khốn này nghiêng quốc lực vận hàng qua đây trao đổi. Cũng là một công đi đi về về, lại động cả đống chiến hạm, tàu buôn, phải làm một vố hết cỡ mới về nước được.
Dầu hỏa mua… thứ này là vật tư chiến tranh… là đèn đốt hàng ngày.. cần thiết. Nên nhớ chiến hạm dùng Ballista của hai thằng này vẫn còn cực nhiều và chiếm đa số.
Thuốc nổ, dĩ nhiên rồi, thứ này càng nhiều càng ít, không dùng thì cất trong kho thi thoảng lôi ra rang chơi.
Đồ thủy tinh, giá trị kinh tế cực cao, bán cho người Ấn người Châu Âu rất ăn khách. Lợi nhuận vô đối. Đáng kể là đồ thủy tinh Bố Chính lúc này đã sản xuất nhiều về các loại hình văn hóa phật giáo Ấn, cả họa tiết Hồi giáo cũng nhiều, rất hút hàng đối với đám Medang, La Oa.
Đường mạch nha, có bao nhiêu thu bấy nhiêu, thứ này buôn bán còn lời hơn cả lời…
Vải bông, nói chung cũng tốt nhưng lợi nhuận không nhiều, cơ mà đó là nhu yếu phẩm cho nhân dân, tuy không mấy lợi nhuận nhưng giúp cuộc sống thuận tiện hơn.
Chiến giáp la mã… mua mua mua…
Vũ khí…. Mua mua mua.
Phía Bắc Đại Việt đang diễn ra đại hội anh hùng đất Việt thì phía nam Đại Việt đang diễn ra thương nhân thịnh hội yến tiệc.
“ Đại Bá, ngươi nói là Bố Chính bán chiến hạm? Không chỉ viện trợ năm cái kia mà còn có thể mua thêm” Chiên Bàn Phú Thái lắp bắp kinh hãi.
Lần này tiếp khách là cụ Lý Thường Kiệt người đứng đầu Bố Chính lúc này.
Cụ tiếp hai thằng lỏi con này đơn giản vì chúng địa vị khá cao ở vùng Đông Nam Á này, mỗi thằng đều là bá chủ một phương đấy. Như Chiên Bàn Phú Thái chắc chắn là Quốc Vương tiếp theo của La Oa rồi. Có quan hệ cứng cùng Bố Chính không một người an hem nào của hắn có thể cạnh tranh vị trí này.
Thậm chí không có Chiên Bàn Phú Thái kiên trì đánh nhau cùng cười Miến Điện thì có lẽ La Oa diệt quốc rồi. Mà Chiên Bàn Phú Thái có thể ngăn chặn đà công của người Miến thì không có hỗ trợ vũ khí của Bố Chính cũng đánh bằng răng. Thậm chí Chiên Bàn Phú Thái đãn dần dẩy lui được quân Miến từ chỗ mất đi một dãy Pangan, Ayodhaya, Phraya, ManCha, Martan, Sobolla các thành phố, giờ đây hắn đã chiếm lại được hơn phân nửa. Có thêm Daksamavamca hỗ trợ đường biển thì khả năng cao hai thằng khôn này có thể đánh ngược lại quân Miến không chừng.
So với Jayavirahvarman II thì quan hệ của Daksamavamca và Chiên Bàn Phú Thái khăng khít hơn nhiều, đơn giản vì hai thằng này ở cạnh nhau, luôn hỗ trợ quân sự, kinh tế cho nhau cho nên đi lại liên tục. Mỹ Lệ và Mỹ Hoa lại đứng sau thúc đẩy cho nên thân càng thêm thân, thậm chí con gái Mỹ Hoa đã hứa hôn cùng con trai của Mỹ Lệ. Hai thằng giờ là chuẩn thông gia đấy.
Lúc này cả hai thằng lỏi này dựa vào quan hệ kết khĩa anh em cùng Ký mà mặt dày thấy sang bắt quàng làm họ, ôm Lý Thường Kiệt làm đại bá luôn. Lý Thường Kiệt cũng kệ, gần gũi một chút các tiểu bá Đông Nam Á không có gì là xấu.
“ Đúng là vậy, các ngươi đủ tiền mua thì Bố Chính sẽ bán, muốn bao nhiêu. Có bấy nhiêu…” cụ Kiệt ung đung ngồi trên thượng ghế ngắm nhìn hai thằng con đang kích động ra mặt thì thào bàn tính.
“ Đại bá, Bố Chính bán ra bao nhiêu chiến hạm loại này, chúng ta hai người bao hết” Daksamavamca hùng hồn.
“ Tầm 130 chiến hạm, các ngươi nhắm nuốt hết được không?” cụ Lý Thường Kiệt cười nhưng hàm ý mỉa mai trong đó là có. Nói đùa à chỗ này Bố Chính nền công nghiệp với mấy chục ụ đóng tầu mất sau năm mới hoàn thành, các ngươi nuốt hết được thì cụ Kiệt cũng thua rồi. Có bánh ai quốc gia các ngươi đi cũng không mua hết được.
Bán thuyền dĩ nhiên lấy kinh phí đóng mới.
Mẹ nó cụ Kiệt sau vụ chìm chiến Hạm tại Sông Lam đã rất cáu. Cho nên chân vịt thuyền đã thành công thử nghiệm thì bước tiếp theo đó là đổi hết chiến hạm. Quá trình này ít nhất mất năm đến bảy năm đóng mới hoàn toàn. Tuy công nghiệp đóng tàu ở Bố Chính là siêu cấp nhưng vẫn cần thời gian.
Chiến hạm Carrack bán ra là không rẻ đâu.
“ 130…”
Choáng, shock toàn tập.
“ Nuốt không hết được…”
“Đại Bá, hay là chúng tôi từ từ mua? Lần này mua thêm mỗi người năm chiếc, nhưng… mua nợ. Người yên tâm về đế nhà chúng tôi sẽ cử người mang hàng hóa đết trả ngay cho Bố Chính” Daksamavamca vội vàng thưa.
“ Mua nợ được, các ngươi ta tin tưởng được, nhưng lần này có hơi khác, một nửa giá trị phải trả bằng vàng hoặc bạc” cụ Lý Thường Kiệt cũng không có lựa chọn.
Thằng khốn Tống Kiệt trước khi đi đã vơ vét quốc khố Đại Việt một lần, thằng chết tiệt Kiều Thạc lại vơ thêm lần nữa. Cho nên quốc khố Đại Việt vàng bạc là không còn, lúc này chỉ có thể lấy vàng bạc trong nội khố Lý gia bù vào cùng lấy vàng bạc từ Bố Chính mang đến. Vấn đề vàng bạc bây giờ đang là gánh nặng.