Đã hiểu về Tống Kiệt bản chất ra sao thì sự việc Ung Châu Thành lại khác hẳn trong trí nhớ nhớ của Ngô Khảo Ký. Hoặc giả Ngô Khảo Ký trí não nhiều lần tổn thương đã có sự nhầm lẫn quan trọng.
Sự việc hãm hiếp đến chết hoặc cầm thú hiếp dâm rồi giết người ở Ung Châu không phải do Lưu Kỷ gây nên, quân của Lưu Kỷ chỉ là bị kích động sau đó hùa thep mà làm chuyện cầm thú.
Người khơi mào cho việc hãm hiếp và giết 5 ngàn phụ nữ gốc Hán chính là Tống Kiệt.
Công vào Ung Châu có ba cánh quân, Lưu Kỷ với quân người Tráng -Tày , Ngô Khảo Ký với quân Bố Chính và một phần quân Động Giáp của Thân Cảnh Phúc ( cháu gọi Ngô Khảo Ký là Dượng), cuối cùng là Tống Kiệt với quân người Mân.
Đúng vậy, ngay khi Đại Việt đem quân qua Khâm Châu Liêm Châu thì Tống Kiệt đã dẫn theo 1 ngang gia binh theo đường biển tiến về hội quân với Đại Việt.
Sự việc là cái kim trong bọc có ngày lòi ra , Tống Kiệt dựa vào thế lực gia tộc có nuôi một đám cướp trên núi che tai mắt người đời. Thời này thế tộc nuôi chút tặc phỉ làm mấy chuyện dơ bẩn là chuyện thường.
Nhưng Tống Kiệt lợi dụng nơi này để luyện binh, nghiên cứu chế tạo súng pháo. Và Tống Kiệt cũng thành lập một nhóm hải tặc sừng sỏ chuyên bảo kê buôn lậu Vương thị, với địa vị kế thừa gia chủ đời sau thì Tống Kiệt có rất nhiều không gian hành động.
Vậy nhưng không có cái kim nào dấu mãi trong bọc được, cơ sở của Tống Kiệt bị lộ, có kẻ phản bội mật báo với Triều đình. Và đúng là Tô Giám lãnh binh đánh lên núi phá tan ổ tặc phỉ như trong tiểu thuyết thật, nhưng cái ông ta cứu về là công thức chế thuốc nổ cùng phương pháp chế hoả pháo , súng Culverin cho Đại Tống.
Hoàn toàn không có chuyện Tô Giám cứu Tống Kiệt rồi hai bên ái tài này nọ như tiểu thuyết.
Lần này điều tra manh mối thì lộ ra Vương Thị có liên quan. Đại Tống hành động rất nhanh diệt Vương thị nhưng Tống Kiệt vẫn dẫn tầm hơn ngàn Vương Gia binh chạy thoát ra biển cướp bóc trú đóng ở Hải Nam Đảo. Đến lúc này hải quân triều đình Đại Tống ở Quảng Châu ( Phiên Ngung ) được cử đi Hải Nam săn lùng Tống Kiệt.
Vậy nhưng nào có đơn giản, đúng lúc này số phận run rủi thế nào Ngô Khảo Ký mang theo hạm đội chất lượng của Bố Chính ập vào Liêm Châu đốt trọn cảng biển này.
Ngô Khảo Ký không lên bờ mà xuôi thuyền về Khâm Châu đốt nốt quân cảng ở đây tạo điều kiện cho quân triều đình Đại Việt của Lý Thường Kiệt thong dong lên bờ.
Khảo Ký không biết hắn đã cứu Tống Kiệt một mạng.
Hải quân Phiên Ngung nghe tin Khâm Châu- Liêm Châu thất thủ thì sợ quá mà quay về cố thủ. Tống Kiệt thừa dịp mò về Khâm Châu hội quân với Đại Việt. Ở nơi này Tống Kiệt dựa danh Vương thị của mình mà thu thập người Mân khắp nơi tạo thành 1 cánh quân tương đối.
Ngô Khảo Ký lúc này được điều đi cướp Ải Côn Lôn cho nên không biết Tống Kiệt.
Ngô Khảo Ký cướp xong ải Côn Lôn khoá chết đường về của Trương Thủ Tiết thì giao ải lại cho Ngô Khảo Tích.
Bản thân Ký lại được cụ Kiệt tin tưởng giao cho đánh thành Ung Châu. Còn cụ Kiệt thì mưu đồ Bạch Châu cùng Phiên Ngung bằng đường bộ.
Đến đây hẳn ai cũng đoán ra được chuyện ở Ung Châu rồi.
Ung Châu thành đa phần là người Hán hoặc là người Tráng thân Hán, còn người Tráng bản địa sống chủ yếu ở các Kê Động.
Cho nên khi công thành vào được dĩ nhiên Tống Kiệt với thù hằn người Hán làm mờ ý chí mà cho quân tàn bạo hãm hiếm nữ nhâm bất kể độ tuổi, hiếp xong giết, máu chảy thành sông.
Lưu Kỷ thì thấy vậy cũng làm theo.
Ngô Khảo Ký vốn chẳng mặn mà gì với việc tranh chấp công lao nên đóng quân ngoài thành. Đến lúc nghe tin hai thằng khốn nạn Tống Kiệt – Lưu Kỷ dở trò thì Ký vội cho quân đánh vào cứu người rồi bị bao vây….
Và tình tiết cuối cùng ai cũng biết rồi. Ngô Khảo Ký bất lực sau phán quyết của Lý Thường Kiệt mà bỏ đi phương bắc lập thế lực hải tặc Đông Hải.
Trong sự kiện này Ngô Khảo Ký đã chạm mặt Tống Kiệt và biết đó là mục tiêu mà mình phải giết.
Sự thật lịch sử thì chẳng có việc Tống Kiệt bị Ngô Khảo Ký bắt, cũng không có việc Thân Cảnh Phúc làm Vương Quảng Đông, càng không có Bắc Mân quốc.
Sự thật là quân Đại Việt đánh hạ Phiên Ngung chiếm cả phần lớn Phúc Kiến với ưu thế hỏa pháo và súng Culverin khiến quân Tống ngỡ ngàng sợ hãi không có khả năng chống trả trong thời gian đầu. Nhưng người Tống nhanh chóng có được hỏa khí của mình cho nên đôi bên rơi vào dằng co. Tống Kiệt được Đại Việt phong làm trấn thủ Phiên Ngung nhưng hắn lại bỏ về Thăng Long để hoạt động và làm phò mã ở đây. Tống Kiệt cảm giác chiến tranh không thể khiến người Hán diệt tộc cho nên hắn muốn thực hiện mưu đồ khác.
Mưu đồ này thì ai cũng biết, sau khi Tống Kiệt buôn bán nô lệ người Châu Âu phát hiện thấy có bệnh dịch đậu mùa cho nên muốn dùng thứ này tận diệt người Hán. Đùa với lửa... kiến thức nửa vời khiến dịch bệnh bùng phát ở Thăng Long. Chuyện này rồi sẽ tiếp tục theo bộ phim mà Lý Tô Ánh Nhi đang chăm chú theo dõi. Nhưng có một chuyện còn quan trọng hơn đang xảy ra cũng tại thời điểm mà Ánh Nhi bụng bự đang phưỡn bụng xem phim.
Chồng sắp cưới của Lý Tô Ánh Nhi lúc này đang dẫn đại quân Elfor tấn công siêu bộ lạc của chủng tộc Orcor.
Nếu Ngô Huy Tuấn của thế kỷ 21 công nghệ Zolzic có thể thức tỉnh thì hắn có thể nhận ra ngay chủng tộc Orcor chính là một trong 7 chủng người đã bị tuyệt chủng trên trái đất.
Người Orcor rất gần với vời Penor nhưng cao lớn cùng cơ bắp hơn, có điều trí tuệ của họ đơn thuần hơn.
Điểm chết người là không hiểu sao người Orcor cũng biết đến việc nung chảy quặng để tạo nên sắt non, mặc dù công nghệ thô ráp hơn của Ngô Huy Tuấn dạy dỗ cho người Elfor nhiều thế nhưng cộng thêm sức mạnh thể chất vượt trội của người Orcor thì quân của Việt Quốc Elfor thắng không nổi, thậm chí còn ăn nhiều thiệt thòi.
Vì khoảng cách chiến trường ngoài 200km cho nên Ngô Huy Tuấn không thể dùng bọ robot để theo dõi và hiểu tình hình. Do đó không có cách nào khác Ngô Khảo Ký phải ngồi trên xe kéo đi tới chiến trường.
Như đã nói, Biomehjor của Huy Tuấn đã hồi phục tầm 10%, hắn có thể hoạt động được cánh tay phải, lúc này chỉ là di chuyển không được, chẳng nhẽ Thần lại dùng cánh tay kéo lê bộ giáp Primehjor Armor trên mặt đất.
Chính vì vậy đám thợ người Elfor phải chế tạo một cỗ xe khổng lồ để trở Ngô Huy Tuấn tiến lên.
Ngươi Elfor chính là Mộc tộc ở Đại Việt, bọn họ có khả năng chế tạo công cụ rất giỏi, nhất là chế tạo đồ gỗ.
Từ lúc có các dụng cụ như cưa đục, bào thì người Elfor càng thể hiện ra khả năng thiên phú của chủng tộc.
Cỗ xe kéo này được Ngô Huy Tuấn thiết kế nhưng phải nói là người Elfor với đôi tay khéo léo đã chế tạo ra nó thật sự đẹp đẽ cùng chắc chắn.
Khéo xe là mộ con Tam Giác Long ( Khủng long Triceratops). Vâng không nhầm đâu, ở nơi này ngoài động vật có vú thì nhiều nhất chính là các loại bò sát khổng lồ thời tiền sử như vậy. Nếu thi thoảng thấy trên trời có vài con khủng long bay réc réc lướt qua thì cũng đừng lạ.
Người Elfor chưa biết thuần hoá động vật, con Khủng Long Triceratops này là do Ngô Huy Tuấn chỉ đạo nhóm Elfor đặt bẫy vây bắt sau đó dùng bộ khống chế động vật mà Huy Tuấn có để gắn vào. Vậy là con vật dài 9m nặng sáu tấn này rất nhanh đã trở thành phu xe phong cách cho Hoả Thần Huy Tuấn tiến ra chiến trường.
Cùng lúc đó tại Thành trì Thăng Long - Việt Quốc Èlfor nơi đây được xem là thủ đô của vương quốc non trẻ của người Elfor, không khí lao động hăng say, họ đang dựa theo sự chỉ dạy của Hoả Thần mà xây dựng lên thành trì có thể bảo vệ dân cư Vương quốc trước những con thú khổng lồ ở thế giới này.
Từ nay người Elfor không cần phải chui trên cây ngủ hay rúc trong hang lấy đá chặn cửa ban đêm nữa rồi.
Thậm chí với vũ khí mới thì các bạo thú khủng long lúc này lại trở thành thức ăn cho người Elfor rồi đấy. Tất cả đều do Hoả Thần mang lại, lòng thành kính Hoả Thần trong tâm tưởng của người Elfor là không thứ gì có thể so sánh được.
Cạch cạch cạch….
Trong hang động được cho là khởi nguồn của người Elfor lúc này một tên công nhân gày gò người toát mồ hôi đầm đìa cả người toàn bụi đá nhưng vẫn kiên trì đục đục khắc khắc lên vách đá…
Một bức tranh dần dần hiện ra… Hoả thần phong cách ngồi trên chiến xa , Tam Giác Long uy dũng ầm ầm từng bước chân kéo chiến xa đi tới chiến trường…. Phía sau là ngàn ngàn binh sĩ Elfor gươm đao như rừng.. hùng hổ theo đuôi Hoả Thần mà tiến lên…
Một thanh niên trong bộ đồ kỳ lạ gương mặt có phần hèn mọn, mặt hơi quắt, cái tai hơi vểnh như tai rơi… bàn tay chầm chậm sờ lên vách đá, phủi phủi đi từng lớp bụi của thời gian dần để lộ ra bức tranh khắc đá đã tồn tại cả 200 năm…
“ Na Ri.. Em nhìn mà xem… trước đây lần đầu tiên đến nơi này , chứng kiến bức bích hoạ này thì anh đâu nghĩ đến bộ giáp thô kệch cầm chiến phủ này là cha vợ tương lai của mình...”
Người thanh niên cười ha ha ha ha sảng khoái khiến cả hang động như run rẩy không hề nhẹ.
“ Hừ… muốn phá hoai di tích về sự vĩ đại của Cha em sao? Chàng ganh tị?”
Một giọng nói mềm mại vang lên nhưng rõ ràng là chỉ có thanh niên “mặt quắt tai dơi” đứng chỗ này mà.
“ Hứ … bố vợ vĩ đại bằng anh sao? Anh là đại năng có số có má trong vài cái vũ trụ đấy…”
Người thanh niên không phục đứng chống nạnh ngao ngao kêu lớn…
“ Cha chỉ là người thường… cha vĩ đại ở tư cách cùng sự hi sinh…”
Giọng nói mềm mại lại vang lên trong hang động , vẫn không hiểu ai nói , vậy nhưng nơi này tuyệt nhiên không có người thứ ba.
“ Em nói đúng… cha vợ đúng là số ít người mà anh thực sự kính ngưỡng… đôi khi sự tôn trọng một người không ở chỗ người ấy bao giàu bao mạnh mà quan trọng là tư cách đạo đức ….”
“ Nhưng có một chuyện anh chắc chắn hơn hẳn bố vợ….”
Thanh niên mặt chuột tai dơi lại chống nạnh ngửa mặt hết sức vênh váo.
“ Hừ, vì cha không đến vũ trụ kia cho nên không thể siêu phàm thôi…” Giọng nói của thiếu nữ có phần kinh bỉ ra mặt.
“ Không cần so sánh siêu phàm anh vẫn nhiều chỗ hơn bố vợ… “ Người thanh niên mặt chuột ánh mắt gian manh vãn chống nạnh tự đắc..
“ Không tin….” Giọng nữ vang lớn….
“ Anh đẹp trai hơn cha vợ này”
“ Lùn hơn cha vợ này”
“ Vợ anh xinh hơn vợ của cha vợ này…”
Thật bó tay thằng thanh niên mặt chuột này….
Giọng nữ không thể làm gì khác đó là cười… cười cảm giác đến tắc thở luôn vậy.